Chương 2 - Chủ Mộ


Tôi túm lấy Ngô Lam.

Chị ấy ngạc nhiên nhìn về phía tôi, người đang tỏ ra kích động, lấy điện thoại ra nhìn.

"Chị đang đi đường, bên ngoài mưa lớn quá nên chị không nghe thấy tiếng chuông điện thoại… Em có chuyện gì à?"

Tôi không nói ra lời, trong lòng vừa thấy tuyệt vọng vừa thấy may mắn.

Tuyệt vọng là vì vật tế cuối cùng đã trở về.

May mắn là vì… trong khốn cảnh này, cuối cùng tôi cũng có một người bạn có thể dựa vào.

Trong hoàn cảnh đáng sợ này, đầu óc của tôi đã không thể nào suy nghĩ được gì nữa, Tiểu Nhiễm lại mất liên lạc, nhưng Ngô Lam trước giờ vẫn luôn thông minh và diềm tĩnh, chắc chắn chị ấy có thể bình tĩnh và lý trí hơn tôi để đối mặt với mọi chuyện.

Quả nhiên, Ngô Lam nghe tôi kể lại toàn bộ quá trình, tuy rằng trên mặt cũng tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

"Lúc này chị tiến vào từ cửa khu ký túc xá, tất cả vẫn bình thường mà."

Chị ấy suy tư: "Em đừng hoảng hốt, chúng ta thử lại lần nữa."

Thế nên Ngô Lam và tôi lại đi lên đi xuống cầu thang vài lần.

Sắc mặt của chị ấy cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Lúc nãy chị ấy vẫn còn hỏi tôi có phải đã gặp ác mộng hay không, bây giờ nhìn thấy bất kể là đi lên trên hay đi xuống dưới, bất kể là đi bao nhiêu tầng, chúng tôi đều sẽ quay trở lại tầng 3, cuối cùng chị ấy cũng bắt đầu tin tưởng, rằng những gì tôi nói đều là sự thật.

Ngô Lam nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Đúng lúc này, Wechat phát ra một tiếng "ting", điện thoại của tôi và Ngô Lam đồng thời vang lên.

Là nhóm chat của ký túc xá.

Tần Tiếu gửi tin nhắn đến, cô ấy tag tên Ngô Lam và tôi trong nhóm, hỏi.

“Sao hai người vẫn chưa về thế?”

Đấy chẳng qua là một câu hỏi không thể bình thường hơn nữa.

Nhưng lại khiến tôi nổi đầy da gà.

"Làm sao bây giờ đây chị Lam?"

Tôi nhỏ giọng nói.

"Hay là chúng ta nhảy cửa sổ ra ngoài?"

Ngô Lam lắc đầu.

"Vô dụng, cửa sổ đã bị đóng kín rồi."

Sống lưng tôi ớn lạnh, chợt nhớ ra.

Tháng trước hình như có sinh viên t.ự s.á.t, lúc chúng tôi thức dậy rồi đến lớp, t.h.i t.h.ể đã được đưa đi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng sau đó lại có thợ đến đây, hàn kín tất cả cửa sổ từ tầng 2 trở lên.

"Nếu chuyện này là thật, vậy thì chắc chắn trong mấy tháng này, chủ mộ đã bịt kín mọi đường lui, chúng ta muốn tìm lỗ hổng cũng vô dụng thôi, chỉ có thể đối diện với chuyện này."

Ngô Lam dắt tay tôi.

"Cái người tên Tiểu Nhiễm kia đã nói là chỉ cần tìm được chủ mộ trong tối nay, thì chúng ta vẫn còn hy vọng, không phải sao?"

"Đừng sợ, có chị Lam ở đây, chị sẽ bảo vệ em."

Ngô Lam dắt tay tôi, đi về phía phòng ký túc xá.

Có chị ấy làm bạn, khoảng hành lang không người này dường như cũng không quá đáng sợ nữa.

Đẩy cửa ra, trong phòng ngủ đã tắt đèn.

Nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn ngủ nhỏ trên bàn học của Tần Tiếu.

Thấy chúng tôi trở về, cô ấy quay đầu lại, mắt kính phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn.

"Hai người đã về rồi."

Cô ấy nói với một giọng rất khẽ.

Giọng nói kia cực kỳ đáng sợ trong bóng đêm.

Tay chân tôi dần lạnh lẽo, tôi nghe thấy Ngô Lam đứng bên cạnh tôi hỏi.

"Lệ Nhi đâu?"

"Lệ Nhi đã ngủ rồi, chúng ta nói nhỏ chút."

Tần Tiếu đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng nói lớn tiếng.

Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy màn giường của Mạnh Lệ Nhi đã được kéo kín.

"Chị Lam, chị về trễ quá, trời mưa lớn như thế, nếu hai người không trở về, em cũng sốt ruột muốn chớt."

Tần Tiếu nhỏ giọng nói.

"Sao hai người đều đứng ngoài cửa mà không vào trong thế? Trà gừng em mới mua đã được gửi đến rồi, hai người mau lại đây thử đi."

Trước kia Tần Tiếu thường xuyên đặt một vài món ngon trên mạng, chia cho những người khác trong phòng ký túc xá của chúng tôi.

Bình thường tôi đều ăn rất sung sướng, nhưng giờ phút này, nhìn thấy chất lỏng đục ngầu đang bốc hơi nóng trong ly, bỗng nhiên tôi lại thấy buồn nôn.

Ngô Lam liếc mắt nhìn tôi, khẽ lắc đầu.

Tôi hiểu ý của chị ấy, là bảo tôi đừng kích động Tần Tiếu.

"Không phải là em không biết Nguyễn Nguyễn đang giảm cân."

Ngô Lam nói xong với giọng điệu như thường, đi đến bên cạnh Tần Tiếu.

"Để chị thử cho."

Nhân lúc này, tôi cúi đầu nhìn về phía màn hình điện thoại, muốn tìm kiếm Tiểu Nhiễm trong một đống bình luận.

Tiểu Nhiễm chết tiệt, cô mau đi ra đi, lúc trước nói hăng hái như vậy, bây giờ lại biến mất tăm.

Dường như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của tôi, mấy giây sau, Tiểu Nhiễm cuối cùng cũng xuất hiện.

“Tôi mới đi ra ngoài một chuyến… Sao hả, có phải là không ra được không?”

Cô ta nói.

Tôi tức đến mức muốn hộc máu, lấy một cái điện thoại khác ra gõ chữ trong phần ghi chú, sau đó giơ lên trước màn hình.

“Cô nói phải tìm được chủ mộ, sau đó thì sao?”

Tiểu Nhiễm.

“Đừng để chủ mộ chạm vào, cũng không được ăn bất cứ thứ gì mà chủ mộ đưa cho.”

Tôi ớn lạnh, ngẩng phắt đầu lên.

"Chị Lam…"

Ngô Lam đã cầm ly trà gừng nóng kia lên.

Trong nháy mắt đối diện với tôi, giống như có thần giao cách cảm, chị ấy cố ý thả lỏng tay, chiếc ly giấy rơi xuống.

Chắc hẳn Ngô Lam vốn cũng không định uống thật, lúc này phối hợp với tiếng tôi gọi, nhân cơ hội này đổ hết trà gừng nóng ra ngoài.

"Xin lỗi, xin lỗi, để chị đi lấy giẻ lau sàn."

Ngô Lam lập tức lấy chiếc giẻ trong góc tường lại đây.

Tần Tiếu đưa lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.

Trên điện thoại di động, Tiểu Nhiễm vẫn đang tiếp tục gửi bình luận.

“Nhưng những điều đó chỉ có tác dụng tạm thời, đến nửa đêm, năng lượng của chủ mộ sẽ càng lúc càng mạnh, tốt nhất là cậu nên trốn đi, đừng để chủ mộ tìm được.”

Quả thật tôi chỉ muốn ngất đi thôi.

Ký túc xá của nữ chỉ lớn chừng đó, một người sống lớn đùng như tôi có thể trốn đi đâu được?

Tôi đang định tiếp tục gõ chữ trong phần ghi chú, trên màn hình, bình luận của Tiểu Nhiễm lại xuất hiện.

Một hàng chữ màu đỏ vô cùng bắt mắt.

“Khoan đã, nhìn giày của người bạn cùng phòng mới về của cậu kìa.”

Bạn cùng phòng vừa mới trở về? Cô ta đang nói đến chị Lam à?

Tôi quay đầu lại, ánh mắt hướng xuống.

Chị Lam đang cầm giẻ lau nhà, lúc xoay người lại, cảm nhận được ánh mắt của tôi, chị ấy lẳng lặng liếc nhìn tôi một cái, là ánh mắt an ủi quen thuộc, ý bảo tôi đừng quá hoảng hốt.

Tôi lại giống như bị người ta hắt một thùng nước lạnh, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Ngô Lam mang một đôi giày vải, cả mặt ngoài và dây giày đều là màu trắng.

Điều quan trọng nhất là đôi giày kia rất khô ráo.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, chị ấy đi từ phòng tự học trở về, vậy mà giày lại khô.

Chị ấy lừa tôi!

Chị ấy hoàn toàn không phải mới từ bên ngoài trở về!

4

Ngô Lam không nhận ra biểu cảm của tôi.

Chị ấy khom lưng lau xong, đứng thẳng dậy.

"Chị đi giặt giẻ lau nhà."

Tần Tiếu lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng của cô ấy từ trên giá.

"Đúng lúc lắm, em vẫn chưa rửa mặt, hai ta đi cùng đi."

Bọn họ đẩy cửa phòng ký túc xá ra, cùng nhau đi về phía phòng vệ sinh.

Hành lang vẫn là khung cảnh tĩnh mịch kia, nhưng bất kể là Ngô Lam hay là Tần Tiếu, đều không nảy sinh chút nghi ngờ nào đối với hiện tượng kỳ lạ này. Bọn họ sóng vai nhau, yên lặng đi về phía phòng vệ sinh.

Tôi nhìn theo bóng lưng của hai người họ, toàn thân phát run.

Sao lại thế này, trong bóng đêm này, mỗi người bạn cùng phòng của tôi dường như đều rất bất thường.

Mỗi một hành động của Tần Tiếu đều lộ ra vẻ quỷ dị.

Ngô Lam, người mà tôi tin tưởng nhất, lại nói dối với tôi.

Còn người bạn cùng phòng cuối cùng…

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía giường của Mạnh Lệ Nhi, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Lúc nãy, khi Ngô Lam đánh rơi cốc trà đã phát ra tiếng động rất lớn.

Nếu là bình thường, với tính cách của Mạnh Lệ Nhi, cậu ấy đã ló đầu ra cằn nhằn rằng chúng tôi quấy rầy giấc ngủ của cậu ấy.

Nhưng lần này, từ đầu đến cuối Mạnh Lệ Nhi đều im lặng.

Tôi thoáng do dự, đứng dưới giường thử gọi cậu ấy.

"Lệ Nhi?"

Không ai đáp lời tôi.

Trên điện thoại, bình luận của Tiểu Nhiễm lại xuất hiện.

“Tình hình không ổn rồi, năng lượng của chủ mộ đã trở nên mạnh mẽ khác thường, cậu phải mau chóng tìm chỗ trốn đi!”

Tôi cũng sốt ruột, cầm di động rọi một vòng trong phòng ký túc xá.

"Cô có thể đưa ra lời đề nghị nào có ích một chút không? Phòng ký túc xá của chúng tôi hoàn toàn không có chỗ nào trốn được cả!"

Phòng ký túc xá nhỏ hẹp này đặt bốn cái giường và bàn học, ngoài ra chỉ có bốn cái ngăn tủ - nhưng ngăn tủ rất nhỏ, thậm chí một đứa trẻ sáu tuổi cũng không trốn được bên trong.

Tiểu Nhiễm nhìn xung quanh một vòng thông qua màn hình của tôi, sau đó nhanh chóng gõ chữ.

“Trốn lên giường của Mạnh Lệ Nhi đi, kéo kín màn giường lại.”

Giống như không kịp giải thích, cô ta nhanh chóng gõ một dòng chữ thật lớn.

“MAU!!!”

Thật ra Tiểu Nhiễm không cần phải thúc giục tôi.

Bởi vì ngay lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa.

Một bước, rồi lại một bước.

Tiếng bước chân quanh quẩn trong hành lang trống trải, càng lúc càng tiến gần đến cửa phòng ký túc xá.

Điều đáng sợ nhất là…

Chỉ có tiếng bước chân của một người.

Ngô Lam và Tần Tiếu cùng đi đến phòng vệ sinh.

Nhưng bây giờ, chỉ có một người quay lại.

Người còn lại đâu?

Tôi không dám nghĩ.


Khi người ta hoảng sợ đến cùng cực thì sẽ bùng nổ tiềm lực cực lớn.

Tôi lao đến cầu thang chỉ trong nháy mắt, thuần thục leo lên giường Mạnh Lệ Nhi, nhanh chóng đẩy màn giường ra, nằm vào trong, rồi kéo kín màn giường với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trong bóng tối, Mạnh Lệ Nhi nằm đưa lưng về phía tôi, cả người vùi vào trong chăn, tựa như đang ngủ rất say.

Bên ngoài, tiếng bước chân kia vẫn vang lên đều đều.

Tôi sợ Mạnh Lệ Nhi đột nhiên tỉnh lại, phát hiện tôi nằm trên giường cậu ấy sẽ đột nhiên hét toáng lên, thế nên nhỏ giọng gọi cậu ấy.

"Lệ Nhi, tỉnh dậy đi."

Mạnh Lệ Nhi không đáp lời tôi.

Tôi chỉ có thể dùng sức kéo cậu ấy một cái, lật người cậu ấy sang.

Giây tiếp theo, tôi đối diện với một khuôn mặt biến dạng.


Mạnh Lệ Nhi bị tôi kéo lật người sang, trên chiếc giường chật hẹp, chúng tôi nằm đối mặt với nhau.

Mái tóc đen bết dính trên mặt vì thứ gì đó, không biết là óc hay là máu tươi, hộp sọ lõm xuống, giống hệt như một con búp bê bị phá hỏng.

Trong hốc mắt trống rỗng đã mất đi nhãn cầu của cậu ấy chảy ra hai dòng nước mắt lẫn máu, nhìn chằm chằm vào tôi.

Dường như Mạnh Lệ Nhi chỉ còn sót lại một hơi tàn.

Cậu ấy hé miệng, cổ họng đã không thể phát ra âm thanh gì nữa, chỉ còn hai cánh môi khép mở, tạo thành khẩu hình.

Tôi nhận ra khẩu hình kia.

Cậu ấy đang nói:

"Nguyễn Nguyễn, chạy mau đi."

Nguyễn Nguyễn.

Chạy mau đi.


Gần như ngay lúc đó.

Cửa của phòng ký túc xá bị mở ra.

Một giọng nữ u ám vang lên ở cửa.

"Nguyễn Nguyễn, em đâu rồi?"

5

Tôi đã cho rằng mình sẽ ngất đi.

Nhưng không.

Mỗi một tế bào thần kinh trong đầu tôi đều đang kêu gào, tôi sống chết che miệng lại, không để cho mình kêu lên thành tiếng.

Tôi cứ nằm cứng đờ ở trên giường như vậy, mặt đối mặt với Mạnh Lệ Nhi đã hoàn toàn không còn hình người, nghe tiếng bước chân không ngừng vang lên ở bên dưới.

"Nguyễn Nguyễn, em ở đâu?"

Điện thoại nằm ngay bên tay tôi, có lẽ là do lúc nãy camera đã đối diện với khuôn mặt của Mạnh Lệ Nhi, nên bây giờ buổi livestream đã bị khóa lại.

Tôi không nhìn thấy bình luận của Tiểu Nhiễm nữa.

Trong lòng tôi tràn ngập một nỗi tuyệt vọng trước giờ chưa từng có, tôi biết, lúc này đây, không ai có thể cứu tôi được nữa rồi.

Nhưng tôi không thể bị tìm ra được.

Nếu bị tìm được, tôi sẽ bị g//iết ch//ết giống như Mạnh Lệ Nhi.

"Nguyễn Nguyễn, em ở đâu thế?"

"Nguyễn Nguyễn, em đang trốn chị à…"

Tiếng bước chân kia không ngừng loanh quanh trong căn phòng ký túc xá nhỏ hẹp, cuối cùng, chị ta dừng lại ở trước giường của Mạnh Lệ Nhi.

Trái tim tôi như muốn vọt lên cổ họng.

Tôi bị phát hiện rồi!

Trong bóng đêm, tiếng tim đập của tôi to đến đáng sợ, đây là chuyện bất đắc dĩ, tôi hoàn toàn không thể khống chế được.

Nhất định chị ta đã nghe thấy rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng cười âm u kia vang lên.

"Tìm được em rồi, Nguyễn Nguyễn."

Tôi nhận ra giọng nói này.

Là Ngô Lam.

Nước mắt vô thức tràn ra khỏi bờ mi, tôi nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy chờ đợi cái ch//ết của chính mình.

Ngô Lam là chủ mộ sao?

Nếu là thế, vậy có lẽ Tần Tiếu đã bị chị ta g//iết ch//ết ở phòng vệ sinh rồi.

Tiếp theo chính là tôi.

Tôi càng run rẩy không ngừng, chờ đợi màn che giường bị kéo ra.

Nhưng, nửa phút trôi qua, rồi một phút trôi qua.

Trong ký túc xá vẫn yên lặng.

Một lát sau, tiếng bước chân lại vang lên.

"Nguyễn Nguyễn, em đừng sợ, chị là chị Lam đây."

"Tại sao em lại trốn chị chứ? Chị đã nói rồi, chị sẽ bảo vệ em."

"Nguyễn Nguyễn, rốt cuộc em đang ở đâu…"

Tiếng bước chân hướng ra bên ngoài.

Ngô Lam đã rời khỏi ký túc xá.

Toàn thân tôi túa mồ hôi lạnh, không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Ban nãy chị ta không hề phát hiện ra tôi, câu "Tìm được em rồi" kia là do chị ta cố ý bẫy tôi!

Lúc này đây, Ngô Lam đã rời khỏi ký túc xá, chị ta cho rằng tôi đã chạy ra khỏi phòng ngủ, thế nên bắt đầu tìm kiếm tôi trong hành lang.

Tôi cố sức bò dậy, quấn chặt chiếc áo ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh trên người mình, cố gắng không nhìn đến cái x ác ch//ết không nhắm mắt trên giường.

Đột nhiên, cái x ác phát ra tiếng rung rè rè.

Tôi sợ đến mức hồn suýt thăng thiên, sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện thứ đang rung là điện thoại của tôi.

Một dãy số xa lạ không có ghi chú.

Tôi do dự một lát, sờ lên tai – tôi đã đeo tai nghe điện thoại từ lúc phát sóng trực tiếp, từ nãy đến giờ vẫn chưa rơi ra.

Tôi thử ấn xuống nút nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh nhạt, có thể nghe ra là một cô gái trẻ tuổi.

"Alo, tôi là Tiểu Nhiễm."

Trong nháy mắt đó, tôi suýt chút nữa đã bật khóc.

Giống như trong thời khắc tuyệt vọng nhất, đột nhiên nhìn thấy chúa cứu thế giáng xuống.