Chương 3 - Chủ Mộ


Tôi không biết cô ta làm cách nào để tìm được số điện thoại của tôi, Tiểu Nhiễm cũng không cho tôi cơ hội để hỏi, giọng điệu của cô ta rất bình tĩnh, nhưng tốc độ lại cực kỳ dồn dập.

"Cậu đừng lên tiếng, đừng hỏi gì hết, nghe tôi nói này."

"Tôi đã hiểu sơ về vấn đề của cậu rồi, trước khi đi tôi đã tìm người giúp đỡ, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến cứu cậu."

"Đừng cúp máy, thêm số điện thoại này vào Wechat đi, gõ tình hình hiện tại ra cho tôi biết."

Tôi vội vàng làm theo lời Tiểu Nhiễm nói, sau khi thêm Wechat của cô ta thì nhắn tình hình sang đó.

Trong lúc hoảng loạn, tôi gõ ra vô số lỗi chính tả, nhưng cũng may là Tiểu Nhiễm đã đọc hiểu.

Trong điện thoại, cô ta chỉ im lặng trong chốc lát, rồi nói khẽ với người bên cạnh.

"Tình hình không tốt cho lắm, Quý Chiêu, còn bao lâu nữa chúng ta đến đại học A?"

"Ít nhất cũng phải 20 phút nữa."

Nam sinh bên cạnh chắc là đang lái xe.

"Để tôi nói chuyện với cô ấy."

Tiểu Nhiễm đưa điện thoại đến bên miệng Quý Chiêu, tôi nghe được giọng nói của nam sinh kia trong điện thoại rõ ràng hơn nhiều.

"Chào cô, tôi được gọi đến để bắt quỷ, nhưng như cô thấy đấy, chúng tôi vẫn đang trên đường đi, cho nên cô phải tiếp tục chịu đựng thêm một thời gian ngắn nữa."

"Dựa theo tình hình cô vừa mới kể lại, bây giờ rất có thể cô là tế phẩm còn sống cuối cùng, nếu cô cũng bị g//iết, nghi thức này sẽ hoàn thành."

"Sau khi chủ mộ cắn nuốt linh hồn của ba tế phẩm, sẽ trở thành thi sát cực kỳ mạnh mẽ, đến lúc đó chỉ sợ tôi cũng không khả năng chống chọi với nó."

"Cho nên trước khi chúng ta chạy đến đó, bất kể thế nào, cô cũng phải nghĩ cách bảo vệ mạng sống của mình."

Đúng là vô nghĩa, tất nhiên là tôi cũng muốn bảo vệ mạng sống của mình rồi!

Vấn đề là bảo vệ như thế nào!

Quý Chiêu như nghe được tiếng lòng của tôi, anh ta nói nhanh.

"Lúc nãy bảo cô leo lên giường của người bạn cùng phùng, chính là vì tôi phát hiện ra xung quanh giường cô ta toàn là khí của x//ác mới."

Tôi suýt thì ngất xỉu.

Bọn họ đã phát hiện rồi mà không nhắc nhở tôi một tiếng, lúc nãy tôi đã sợ đến mức sắp phát bệnh tim tới nơi.

"Cách quỷ hồn tìm người khác với người sống, thị giác và thính giác của chúng đều cực kỳ kém, chỉ dựa vào mùi người sống để tìm người. Cô ở bên cạnh một cái x//ác, mùi x//ác sẽ che lấp mùi người sống của cô, cho nên tạm thời nó không thể phát hiện ra cô."

"Nhưng đây không phải là cách lâu dài, mùi x ác trên cái giường này đang lan ra xung quanh, trở nên càng lúc càng nhạt nhòa. Chờ nó nhạt mùi đến một mức nhất định, sẽ không thể lấn át mùi trên người cô được nữa."

Tôi nhanh chóng gõ chữ.

“Cho nên tôi cần phải tìm thứ khác để che dấu mùi trên người mình?”

"Thông minh đấy. Ngoại trừ việc đó, còn có một cách khác để cô giữ mạng trong lúc bất đắc dĩ – đó là viết ngày sinh của chủ mộ lên một tờ giấy đỏ, giấu trong người, có thể chắn mạng cô một lần lúc nó muốn giết cô."

"Nhân lúc chủ mộ vẫn chưa quay lại, cô mau hành động đi, mau lên!"

6

Trên bàn học của tôi có một lọ nước hoa mới mua trước đó, tôi cầm lên xịt lên người mình vài phát, sau đó dứt khoát đổ hết cả lọ lên người mình.

Mùi nước hoa nồng nặc lan rộng ra, mùi hương quá gay gắt khiến cho đầu óc tôi đau nhức từng hồi, thậm chí còn có cảm giác muốn nôn.

Tôi kìm nén sự khó chịu, lục tìm tờ giấy màu đỏ.

Hoàn toàn không tìm thấy.

Ngẫm lại cũng đúng, nữ sinh bình thường không cần phải học lớp mỹ thuật tạo hình, nên không dùng giấy đỏ.

Cho dù có, với mức độ cẩn thận này của chủ mộ, mấy tháng này chị ta cũng sẽ nghĩ cách đem đi xử lý, không để lại sơ hở này cho chúng tôi.

Ngay khi tôi gần như đã tuyệt vọng, đột nhiên nhớ ra, dạo trước có một nam sinh ở học viện bên cạnh theo đuổi tôi, có tặng cho tôi một cái nhẫn Cartier.

Tôi ngại quà đắt tiền, vốn dĩ không kể chuyện này cho bất cứ ai, cũng không xé bao bì mà chỉ nhét nó vào trong tủ quần áo, định tìm cơ hội trả lại cho nam sinh kia.

… Túi giấy của Cartier có màu đỏ!

Tôi mau chóng chạy về phía ngăn tủ, tìm ra túi giấy kia, thuần thục dùng kéo cắt ra một miếng.

Tôi tùy tiện tìm một cây bút dùng để đánh dấu trọng điểm ở trên bàn, trầm tư nhìn tờ giấy đỏ không dễ gì có được này.

Tôi biết hết ngày sinh của những người bạn cùng phòng này.

Nhưng mà…

Trong điện thoại, Tiểu Nhiễm nhắc nhở tôi.

"Cách này chỉ có thể dùng được một lần, cậu tuyệt đối không được viết sai."

Đầu ngón tay của tôi run lên.

Là Ngô Lam sao?

Với tình hình hiện tại thì chắc hẳn là Ngô Lam, sau khi chị ta và Tần Tiếu đi đến nhà vệ sinh, chỉ còn một mình chị ta quay lại.

Thật sự là chị ta sao?

Ngô Lam, chị ta… là người bạn thân nhất của tôi.

Ngòi bút chạm vào tờ giấy đỏ, rồi lại nhấc lên.

Giọng nói của Tiểu Nhiễm nhắc nhở bên tai tôi.

"Mùi nước hoa quá nhạt, không cản được cho cậu quá lâu, cậu phải nhanh lên một chút!"

Tôi nhắm mắt lại, vô số chi tiết quay cuồng trong đầu tôi.

Phải bình tĩnh, phải tin tưởng phán đoán của mình.

Ngòi bút di loạt soạt, viết một ngày sinh xuống tờ giấy đỏ.

Tôi vừa cất kỹ tờ giấy đỏ trong người, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói của Quý Chiêu.

Anh ta hạ thấp giọng nói.

"Không ổn rồi."

"Chúng tôi đã đến trường cô rồi, nhưng nghi thức đã gần đủ một trăm ngày, bây giờ vị trí của quan tài đã chìm quá sâu."

Tựa như đang xác nhận lời nói của Quý Chiêu, bên trong phòng ký túc xá vang lên những âm thanh.

Tí tách… tí tách…

Tôi ngẩng đầu lên.

Nước nhỏ xuống từ trần phòng, nhỏ giọt trên mặt tôi.

Trần phòng, đã bị nước thấm ướt hoàn toàn.

Những giọt nước này rơi càng lúc càng dồn dập, giống như sắp hợp lại thành cả một con sông, bao phủ hết phòng ngủ của chúng tôi.

Chắc hẳn, nghi thức này cũng sắp hoàn thành rồi.

"Cậu nghe tôi nói, đừng hoảng loạn."

Giọng nói của Tiểu Nhiễm kéo linh hồn đã gần như muốn thoát ra của tôi quay trở lại.

"Bây giờ kết giới của thi sát đã quá dày, giống như quan tài chìm sâu vào trong lòng đất vậy, muốn đi từ trên xuống phải tốn rất nhiều thời gian."

"Nhưng tất cả những chỗ không có phong ấn đều là lỗ thông hơi của quan tài này, lỗ thông hơi là nơi yếu nhất, nếu cô có thể dẫn quỷ hồn của chủ mộ đến đối diện cửa sổ, Quý Chiêu có thể đục thủng lỗ thông hơi này từ bên ngoài."

"Cho nên bây giờ, cô không thể tiếp tục trốn trong ký túc xá nữa, cả phòng ký túc xá đều đã bị phong ấn, nếu chủ mộ tiến vào, cô sẽ không thể chạy thoát được."

"Hơn nữa, chỉ khi ở trong hành lang, cô mới có cơ hội dẫn nó đến bên cửa sổ."

7

Tôi đẩy cửa phòng ký túc xá ra.

Xung quanh không có tiếng bước chân, trong hành lang yên ắng tĩnh mịch.

Tôi bước ra khỏi ký túc xá, thử tiến lên trước vài bước.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

"Nguyễn Nguyễn."

Ngô Lam xõa tóc, trong bóng tối, đôi mắt của chị ta vừa đen vừa to, giống như muốn nhồi kín cả hốc mắt.

Chị ta cứ yên lặng nhìn tôi như thế, giọng nói xa xăm.

"Nguyễn Nguyễn, em đang sợ chị ư?"

Trái tim của tôi thiếu chút nữa đã vọt ra ngoài, tôi xoay người bỏ chạy theo bản năng.

Tôi chạy như điên cả đường, tiếng bước chân phía sau lại càng lúc càng gần.

Cuối cùng, lúc chạy đến một góc hành lang, tôi giữ lại chiếc điện thoại đang gọi điện với Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu lại, lấy cái điện thoại còn lại ra mở chuông lên, rồi ném nó ra ngoài.

Điện thoại trượt trên mặt đất hệt như quả bóng bowling, tiếng đàn piano trong bóng đêm nghe vừa đẹp đẽ vừa quái dị.

Giây tiếp theo, tôi trốn vào phòng vệ sinh bên cạnh, đóng chặt cửa lại.

Tiếng bước chân chậm rãi lướt qua cửa, đi về phía tiếng nhạc chuông điện thoại.

Tôi thở dài một hơi, xoay người tựa lưng vào cửa.

Sau đó, tôi đối diện với một khuôn mặt.

Tần Tiếu đứng đằng sau tôi.

Hai chúng tôi đồng thời há to miệng, lại đồng thời ý thức được không thể kêu thành tiếng, phải cố gắng nín giọng lại.

Tần Tiếu che miệng, ra dấu hỏi tôi.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Tôi không nói câu nào, chỉ quan sát Tần Tiếu.

Tần Tiếu tóc tai bù xù, kính mắt vỡ một nửa, trên trán có một mảng bầm lớn, miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu ra ngoài.

Tôi cũng ra dấu hỏi cô ấy.

“Cậu bị sao thế?”

Tần Tiếu giơ điện thoại của cô ấy lên, gõ chữ cho tôi nhìn.

“Chị Lam đi cùng tôi đến phòng vệ sinh, lúc tớ đang rửa mặt, đột nhiên chị ấy tấn công tớ.”

“Tớ đã ngất đi rồi, lúc cậu tiến vào thì tớ mới tỉnh lại.”

“Sao lại thế này, có phải chị Lam là sát nhân hàng loạt không vậy?!”

Tôi há miệng, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Tần Tiếu tưởng tôi không tin, vội vàng gõ chữ.

“Cậu phải tin tớ, lúc trước tớ đã cảm thấy chị Lam có vấn đề rồi! Trên bộ trang phục bảo hộ trong phòng thí nghiệm của chị ấy có rất nhiều máu, tớ hỏi chị ta, chị ta còn nói là do thí nghiệm chuột bạch.”

“Chuột bạch làm sao có nhiều máu như vậy được, tớ đoán đó chắc chắn là máu người.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Cậu có báo cảnh sát không?”

Tần Tiếu lắc đầu, tiếp tục gõ chữ.

“Tớ nào dám chứ? Tớ đang suy nghĩ có nên ra ngoài thuê phòng ở không, chờ Ngô Lam không tìm được tớ rồi mới báo cảnh sát…”

Cô ấy thấy sắc mặt của tôi quá lạnh nhạt, vội vàng nói thêm.

“Xin lỗi nha Nguyễn Nguyễn, không phải tớ cố ý lừa các cậu đâu, là do tớ quá sợ hãi, cứ lo rằng chị ta sẽ trả thù tớ.”

“Nguyễn Nguyễn, bây giờ phải làm sao đây, Lệ Nhi vẫn còn đang ở trong phòng ký túc xá…”

Tôi cắn chặt răng, lùi về phía sau một bước, nhỏ giọng nói.

"Lệ Nhi đã ch//ết rồi."

Tần Tiếu che miệng, mở to mắt.

Toàn thân cô ấy run lên bần bật.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ…"

Đúng lúc này, đằng sau lưng chúng tôi, cửa phòng vệ sinh bị gõ ba tiếng.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Sau đó, một giọng nói u ám vang lên ngoài cửa.

"Nguyễn Nguyễn, chị muốn vào trong đó."

8

Sắc mặt của Tần Tiếu và tôi lập tức trắng bệch ra.

Tần Tiếu run rẩy kéo tay tôi, lại bị tôi hất ra.

Giọng nói của cô ấy mang theo tiếng nức nở.

"Nguyễn Nguyễn, tớ sai rồi, tớ biết là tớ phải nhắc nhở hai người các cậu trước… nhưng mà bây giờ…"

Tôi mắng cô ấy.

« Đừng nói nhảm nữa! Mau tìm vật nặng chắn cửa lại!"

Hai chúng tôi tìm tất cả những thứ có thể tìm được trong phòng vệ sinh chắn trước cửa.

Lúc nãy Quý Chiêu có nói với tôi, phòng quan tài này có tính chất đặc biệt, chỉ cần x ác ở trong không gian này, vậy thì bất kể là người hay là quỷ, đều có thể tồn tại dưới dạng thực thể.

Nói cách khác, quỷ ở trong này cũng tuân theo quy luật vật lý, không thể đi xuyên qua tường hay là luồn qua khe cửa giống như trong phim kinh dị.

Nhưng…

Cửa phòng vệ sinh bị va đập mạnh bạo từ bên ngoài, khóa cửa hợp kim phát ra tiếng vang chói tai, như thể sắp bung ra.

Đúng vậy.

Lời dặn dò của Quý Chiêu lúc nãy là…

"Tuy rằng quỷ cũng tuân theo quy luật vật lý, nhưng ở nơi cực âm, bất kể là thể lực hay là tốc độ của nó đều mạnh hơn người thường rất nhiều."

Rất nhanh sau đó, Ngô Lam ở bên ngoài lại tông vào cửa lần thứ hai.

Lần này, ván cửa bị tông thủng, trong chỗ thủng trên ván cửa, một bàn tay thò vào trong.

Những mảnh gỗ vỡ vụn cào xúc cánh tay kia, máu tươi đầm đìa, nhưng chị ta cứ như không cảm nhận được đau đớn, ván cửa lập tức bị chị ta bẻ ra một mảng lớn.

Qua lỗ thủng to đùng đó, tôi nhìn thấy mặt của Ngô Lam.

Đó là một gương mặt trắng bệch, mái tóc đen dài, váy trắng giày trắng.

Đột nhiên tôi nhớ ra, chiếc váy này là quà sinh nhật tôi tặng chị ta.

Khi đó, Ngô Lam ôm hộp quà, dịu dàng nói với tôi.

"Nguyễn Nguyễn, cảm ơn em, đây là lần đầu tiên chị nhận được quà sinh nhật."

Giờ phút này, Ngô Lam dùng giọng điệu dịu dàng hệt như lúc đó, khẽ khàng nói.

"Nguyễn Nguyễn, có phải là bất kể chị có nói gì, em cũng sẽ không tin tưởng chị không?"

Tôi nhìn vào đôi mắt của chị ta.

Sâu trong đầu tôi truyền đến một cơn đau tựa như muốn nổ tung.

Bỗng dưng, tôi chợt nhớ ra.

Nhớ ra một ký ức mà tôi đã cố tình lãng quên.

9

Một buổi sáng tinh mơ nào đó, tôi nằm trên giường, bị một tiếng động rất khẽ đánh thức.

Tôi mở to mắt.

Ngô Lam đi ngang qua giường ngủ của tôi.

Tôi nhẹ giọng hỏi chị ấy.

"Chị Lam, sao thế?'

Chị ấy lắc đầu, giọng nói vẫn dịu dàng trước sau như một.

"Không có gì, em ngủ tiếp đi."

Chị ấy đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đóng lại, bên trong ký túc xá lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nhưng cuối cùng tôi lại không ngủ được nữa.

Tôi đi ra ngoài hành lang, muốn hít thở một chút không khí tươi mới, lại đột nhiên nhìn thấy có thứ gì màu trắng rơi xuống.


Lúc đó là bốn giờ sáng, trường học vẫn còn chìm trong sự tĩnh lặng.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu sau mới ló đầu ra.

Tôi nhìn thấy chị Lam.

Chị ấy nằm ngay giữa sân, tay chân và cổ đều bị gấp thành những góc độ kỳ lạ, lấy cơ thể chị ấy làm tâm, máu đỏ chậm rãi loang rộng ra.

Tôi tự nói với chính mình.

Đây không phải là sự thật.

Đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Thế nên tôi quay về ký túc xá, lên giường, bên tai vang lên giọng nói của Ngô Lam.

"Em ngủ tiếp đi."

Tôi ngủ một giấc rất dài, khi tỉnh lại, chị Lam đã quay trở về.

Chị ấy vẫn mặc chiếc váy trắng xinh đẹp kia, vẫn nở nụ cười dịu dàng và yên bình kia với tôi.

"Nguyễn Nguyễn, sao lại thức dậy trễ quá vậy… sắc mặt em khó coi thế, gặp ác mộng à?"

Tôi liên tục gật đầu trong tiếng cười của chị ấy.

"Đúng vậy đó, gặp ác mộng, cũng may chỉ là mơ thôi."


Thì ra là như vậy.

Thì ra chị Lam đã ch//ết từ lâu rồi.

Chỉ là tôi vẫn không muốn chấp nhận mà thôi.

Nữ sinh nhảy lầu t//ự s//át vào tháng trước, chính là chị ấy.

Còn linh hồn của chị ấy lại quay lại căn phòng quan tài này, tiếp tục ở bên cạnh tôi.

10

Tôi đứng ở cửa phòng vệ sinh.

Tôi cảm thấy mình đã hồi tưởng lại rất lâu, nhưng trên thực tế chỉ là vài giây ngắn ngủi.

Bên cạnh, Tần Tiếu vẫn đang khóc nức nở hỏi tôi.

"Nguyễn Nguyễn, làm sao bây giờ, chúng ta phải trốn đi đâu đây?"

Tôi giật mình, véo vào lòng bàn tay của mình, ép buộc bản thân phải tỉnh táo trở lại.

Trong tai nghe điện thoại là giọng nói của Tiểu Nhiễm.

"Đừng ngơ ngác nữa, dẫn chủ mộ đến cửa sổ theo kế hoạch đi, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy!"

Tôi hít sâu một hơi.

"Tần Tiếu…"

Tôi lùi về phía sau một bước, nhẹ giọng nói.

"Đi vào bên trong đi."

Phòng vệ sinh này rất lớn, gian ngoài là bồn rửa mặt, gian bên trong là buồng vệ sinh.

Trong buồng vệ sinh có một cửa sổ thông gió, không lớn lắm, nhưng chắc là đủ dùng.

"Đi vào bên trong?"

Tần Tiếu không thể tin được.

"Bên trong là đường cụt đấy!"

"Nghe tớ đi!"

Giọng của tôi chợt cao vút lên, xoay người chạy vào bên trong.

Tần Tiếu nghiến răng, cuối cùng cũng chạy theo.

Chúng tôi chạy đến buồng trong cùng của nhà vệ sinh.

Cửa sổ thông khí nhỏ hẹp đang lẳng lặng nằm ở đó.

Cánh cửa sổ này không bị thợ hàn lại, nguyên nhân rất đơn giản, là vì nó quá nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả một đứa bé cũng không thể chui qua được, tuyệt đối an toàn.

Tí tách… tí tách…

Càng lúc càng có nhiều nước nhỏ lên khuôn mặt của tôi và Tần Tiếu.

Ngay cả trần của phòng vệ sinh cũng bắt đầu ngấm nước.

Cũng đúng, nơi này cũng là một phần của phòng quan tài.

Ở gian ngoài, tiếng đập cửa liên tục vang lên, nhiều nhất không đến một phút nữa, Ngô Lam sẽ phá vỡ cánh cửa kia.

Trong tai nghe điện thoại lại truyền đến giọng của Tiểu Nhiễm.

"Nguyễn Nguyễn, cố gắng nghĩ cách kéo dài thêm 1 phút nữa, Quý Chiêu sắp chuẩn bị xong rồi…"

Tôi suy nghĩ, rồi lấy ra một tờ giấy đỏ từ trong túi áo ngủ.

Đó là một tờ giấy vụn tôi xé ra từ túi giấy gói Cartier lúc nãy.

"Chắc là vẫn có thể dùng được."

Tôi nói.

"Viết sinh nhật của Ngô Lam lên trên đó, sau đó giấu vào trong người."

Tần Tiếu sửng sốt, nhưng cô ấy không hỏi nhiều, nhận lấy cây bút trong tay tôi.