Chương 4 - Chủ Mộ


"Sinh nhật của chị Lam… là ngày mấy?"

"Ngày 28 tháng 10."

Tần Tiếu viết sột soạt ngày này xuống giấy, nhét vào trong người.

"Nguyễn Nguyễn, cậu cũng viết ngày sinh nhật này sao?"

"Ừm."

"Tốt…"

Tần Tiếu gật đầu, hình như là ảo giác của tôi, cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm.

Trong nháy mắt, dường như tôi đã nhìn thấy khóe miệng cô ấy nở một nụ cười.

Đột nhiên, Tần Tiếu nhìn ra đằng sau lưng tôi, hô lên.

"Ngô Lam."

Tôi quay phắt lại, giây tiếp theo, một bàn tay xuyên qua ngực tôi.


Đằng trước vắng hoe, không có một ai.

Tiếng đập cửa vẫn liên tục vang lên.

Ngô Lam vẫn chưa tiến vào.

Người duỗi tay xuyên qua ngực tôi, là Tần Tiếu.

Tôi cúi đầu, dưới ánh sáng mờ nhạt, trên cánh tay kia có vô số thi ban rợn người.

Cô ấy đứng đằng sau tôi, nói với giọng âm u.

"Không ngờ đúng không, Nguyễn Nguyễn."

Tôi nhắm mắt lại.

Cổ họng phát ra âm thanh như hấp hối.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tôi đã mở mắt ra một lần nữa.

Tầm mắt trở nên sáng rõ, tôi dùng ngữ điệu bình tĩnh, hỏi.

"Không ngờ gì cơ?"

"Không ngờ rằng cậu mới là chủ mộ sao?"

Giây tiếp theo, tôi ghìm chặt cánh tay đâm xuyên thân thể mình.

Xương sườn giống như một cái lồng giam, giữ chặt cánh tay này, tôi dùng hết chút sức lực cuối cùng, hung hăng đâm về phía trước.

"Tiểu Nhiễm!"

Tôi hô lớn.

"Chính là lúc này!"

Tôi nhào về phía trước, lực quán tính kéo Tần Tiếu ngã về trước, cơ thể của cô ấy hoàn toàn bại lộ trong khung cửa sổ!

Giọng nói của Quý Chiêu lập tức vang lên trong tai nghe, anh ta ngâm tụng, giống như đang hát một câu ca dao cổ xưa.

"Nhất tảo phía đông, gặp Ất Mộc, nhị tảo phía nam, gặp Đinh Hỏa."

"Sinh hồn xuất, tử hồn nhập."

Cùng với tiếng ngâm tụng của anh ta, bây giờ rõ ràng là buổi đêm, nhưng bên ngoài tựa như dâng lên một mặt trời, ánh nắng chói lòa tràn vào qua cửa sổ thông khí.

Cơ thể của Tần Tiếu tựa như bị đóng đinh, cô ấy đứng yên trước cửa sổ, không thể nhúc nhích, phát ra tiếng gào thét chói tai.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi tránh ra, rút cánh tay của cô ấy ra khỏi người mình.

Đáng nhẽ ra trước ngực phải có một cái lỗ máu, nhưng giờ phút này, cơ thể tôi vẫn lành lặn, không tổn hao chút gì, chỉ có một tờ giấy đỏ rơi ra khỏi người tôi, tan thành bột phấn trong không khí.

Quý Chiêu và Tiểu Nhiễm không lừa tôi, tờ giấy đỏ viết sinh nhật của chủ mộ quả thật đã đỡ thay tôi một cú chí mạng.

"Không thể nào, rõ ràng mày đã viết…"

Tần Tiếu thì thào, không thể tin nổi.

"Ngày 28 tháng 10 ư?"

Tôi nhẹ nhàng đáp.

"Tôi lừa cậu đấy."

Lúc nãy, tôi lấy tờ giấy đỏ ra cho Tần Tiếu viết ngày sinh, một mặt là để tranh thủ chút thời gian chuẩn bị cuối cùng cho Quý Chiêu, mặc khác là để cho Tần Tiếu thả lỏng cảnh giác.

Chỉ cần cô ấy nghĩ rằng tôi cũng viết ngày 28 tháng 10, sẽ yên tâm tấn công tôi.

"Sinh nhật của chị Lam đúng là ngày 28 tháng 10, nhưng ngày là tôi viết xuống không phải là ngày 28 tháng 10."

Tôi nhìn Tần Tiếu, nhẹ giọng nói.

"Đương nhiên, cũng không phải là ngày 15 tháng 2."

Ngày 15 tháng 2, là sinh nhật của Tần Tiếu.

Tần Tiếu nhìn tôi chằm chặp, một lát sau, cô ấy để lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

"Thì ra… thì ra mày đã phát hiện ra rồi…"

"Đúng vậy, tôi đã phát hiện ra."

Tôi gật đầu.

"Cho nên, tôi đã viết ngày 22 tháng 1."

Ngày 22 tháng 1…

Tôi nhìn thẳng vào mắt của người trước mặt, lạnh lùng nói.

"Mạnh Lệ Nhi, cậu mới là chủ mộ."


Yên tĩnh.

Yên tĩnh kéo dài.

Một lát sau, "Tần Tiếu" trước mặt nhìn tôi, biểu cảm rất kỳ dị.

Cô ta nhỏ giọng nói.

"Mày phát hiện ra từ khi nào?"

"Rất sớm, ngay trước lần cuối cùng tôi rời khỏi ký túc xá."

"Thật ra chỉ cần nghĩ kỹ lại tất cả những chi tiết đã xảy ra tối nay, là đã có thể suy đoán được mọi chuyện."

"Lần đầu tiên tôi rời khỏi ký túc xá, bảo muốn xuống lầu đi dạo, tất cả mọi người đều còn sống."

"Sau đó, Ngô Lam được tôi dẫn về, từ góc nhìn của chúng tôi, trong ký túc xá chỉ còn lại Tần Tiếu."

"Sau đó, cậu và Ngô Lam rời đi, tôi phát hiện ra Mạnh Lệ Nhi đã ch//ết."

"Ở trong không gian này, quỷ cũng phải tuân theo quy luật vật lý, không thể giết người cách không trung được. Cho nên toàn bộ quá trình, Ngô Lam đều không ở cùng Mạnh Lệ Nhi, càng không có thời gian để g//iết Mạnh Lệ Nhi, cho nên chị ấy không phải chủ mộ."

"Tần Tiếu" trước mặt âm trầm nhìn tôi, không nói một lời nào.

"Đương nhiên, tính đến lúc này, kết luận trong lòng tôi vẫn là Tần Tiếu chính là chủ mộ."

"Nhưng ngay khi tôi muốn viết sinh nhật của Tần Tiếu xuống, tôi đột nhiên nghĩ, nếu chủ mộ đã tốn nhiều tâm sức để bày ra thế trận này, vậy thì chắc chắn cô ta sẽ che giấu hết tất cả nhược điểm của mình."

"Chuyện viết sinh nhật lên giấy đỏ này, nếu người ngoài biết được, vậy thì chắc chắn người bày thế trận như cô ta cũng biết. Vậy thì, đổi góc nhìn khác để suy xét, nếu tôi là chủ mộ, tôi nhất định sẽ nghĩ cách che giấu thân phận thật sự của mình đến phút cuối."

"Cách tốt nhất để che giấu thân phận của mình là gì? Chính là xuất hiện dưới thân phận của người khác."

"Làm vậy thì cho dù có người biết được biện pháp viết ngày sinh lên giấy đỏ, ngày sinh được viết xuống cũng sẽ sai."

"Giống như tôi, suýt chút nữa, tôi đã viết ngày sinh của Tần Tiếu lên giấy rồi."

"May mắn sao, sau khi nghĩ vậy, tôi lại có thừa cẩn thận, đi kiểm cái x//ác kia.

"Quả nhiên, tôi phát hiện ra mình không hề nghĩ nhiều."

"Tuy rằng cậu đã rất cẩn thận, hủy hết khuôn mặt, nhưng cẩn thận cách mấy vẫn có sai sót, cậu đã quên xử lý bàn tay… Mạnh Lệ Nhi thích nhất là làm móng, ngay lần đầu tiên tôi rời khỏi ký túc xá, cậu ấy vẫn còn đang sơn móng tay."

"Nhưng cái x ác nằm trên giường lại có phần móng rất sạch sẽ."

Mà "Tần Tiếu" đứng trước mặt tôi lúc này, trên tay đã nổi lên vô số thi ban đáng sợ, nhưng trên móng tay vẫn là một màu đỏ tươi.

11

Ánh sáng tràn vào cửa sổ thông hơi càng lúc càng chói lóa.

Cơ thể của Mạnh Lệ Nhi càng lúc càng trong suốt.

Ngoài cửa sổ, xuất hiện hai dáng người một nam một nữ, bọn họ đều mặc áo sơ mi màu trắng, cô gái đeo một cái kính gọng vàng trên sống mũi, lúc nhìn thấy tôi, cô ta giơ cái điện thoại của mình lên.

Cô ta chính là Tiểu Nhiễm, cậu trai bên cạnh là Quý Chiêu.

"Quan tài đã mở, sinh hồn xuất, tử hồn nhập."

Quý Chiêu trầm giọng nói với Mạnh Lệ Nhi đã bị khóa chặt ở cửa sổ.

"chủ mộ, kết giới đã bị phá, đừng vùng vẫy nữa."

Mạnh Lệ Nhi nhìn Quý Chiêu, huyết lệ trào ra từ trong hốc mắt cô ta.

Cô ta đột nhiên phát ra một tiếng gào thét tan nát cõi lòng.

Sắc mặt Quý Chiêu chợt thay đổi.

"Cẩn thận!"

Nhưng mà đã chậm rồi.

Mạnh Lệ Nhi đột nhiên thoát ra khỏi khống chế, nhào về phía tôi.

Tất cả đều xảy ra trong chớp nhoáng, Quý Chiêu và Tiểu Nhiễm cách tôi quá xa, hoàn toàn không có cách nào can thiệp.

Một lực lớn ập đến từ phía trước, đâm sầm vào người tôi, khiến tôi ngất đi.

Khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức của tôi còn tỉnh táo.

Tôi nhìn thấy một bóng trắng vọt đến từ phía sau.

Chắn trước mặt tôi.

12

Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.

Tôi mơ thấy Ngô Lam.

Trong mơ là thời điểm khi tôi mới bước vào năm nhất, tôi là trợ lý nhỏ mới được tuyển vào hội sinh viên, Hội trưởng Hội sinh viên vừa đẹp trai vừa dịu dàng, sau khi theo đuổi tôi một tháng, tôi hẹn hò với gã.

Kết quả đó là một kẻ thối nát từ đầu đến chân, gã bỏ thuốc tôi, chụp ảnh tôi, coi đấy là điểm yếu để tống tiền tôi, song vẫn không ngừng quấy rầy tôi.

Lúc tôi trốn trong ký túc xá khóc một mình, Ngô Lam quay lại.

Trước đó, tôi và Ngô Lam không quá thân với nhau.

Tính tình chị ấy lạnh nhạt, không thích nói chuyện, Tần Tiếu và Mạnh Lệ Nhi không dưới một lần nói với tôi, rằng họ cảm thấy Ngô Lam là đồ dị biệt chỉ biết học.

Nhưng lần đó, Ngô Lam lại chủ động đi đến bên cạnh tôi, khi đó vẫn đang khóc nức nở.

Chị ấy hỏi.

"Em làm sao thế?"

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, rằng Ngô Lam nói chuyện rất dịu dàng.


Ngô Lam đi tìm Hội trưởng Hội sinh viên, đòi lại tiền và ảnh chụp.

Tôi không biết chị ấy đã làm cách nào, hỏi Ngô Lam, chị ấy cũng không chịu nói.

Sau đó, cuối cùng Hội trưởng Hội sinh viên kia cũng không dám làm phiền tôi nữa, thế nên tôi thường lẽo đẽo theo sau Ngô Lam, khen ngợi chị ấy hết lời.

"Chị Lam là nhất."

"Chị Lam che chở em nhé."

"Em yêu chị Lam nhất đó."

Mỗi lần tôi khen chị ấy, Ngô Lam đều mặt nặng mày nhẹ, tỏ ra rất phiền với những lời có cánh của tôi.

Chị ấy thường xuyên thở dài nói với tôi.

"Đã lớn chừng này rồi, ngoại hình ưa nhìn thế, mà sao lại là một đứa ngốc."

Tôi lơ đễnh.

"Em là một phế vật xinh đẹp đấy, thì có làm sao? Dù sao cũng có chị Lam bảo vệ em rồi!"

"Đúng không, chị Lam?"

"…"

"Đúng không, đúng không?"

"…"

"Chị sẽ bảo vệ em, đúng không?"

"Ừm."

Đột nhiên tôi ý thức được, trong cái đêm tăm tối này, Ngô Lam, người đã biến thành quỷ hôn, đã lặp lại rất nhiều lần một câu.

"Chị sẽ bảo vệ em."

13

Cảnh trong mơ biến mất.

Tôi mở to mắt, trước mắt là trần nhà trắng xóa của bệnh viện.

Tiểu Nhiễm đang ngồi bên cạnh tôi gọt táo, nghe thấy tiếng động, bèn đỡ tôi ngồi dậy khỏi giường.

"Cậu tỉnh rồi."

Tôi cố gắng nhìn xung quanh.

"Đây là đâu?"

"Cơ sở y tế tư nhân… Chuyện này còn rất nhiều vấn đề đằng sau cần phải xử lý, cho nên mới lén đưa cậu đến đây, cũng không thông báo cho người nhà của cậu."

Cổ họng tôi giật giật, muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại chẳng thể hỏi ra.

Tiểu Nhiễm giống như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cô ta vùi đầu gửi tin nhắn Wechat, một lát sau, Quý Chiêu tiến vào.

Quý Chiêu mang theo một cái laptop rất nặng, mở ra trước mặt tôi, bên trong có một số ghi chép và đính kèm vài ảnh chụp.

Tôi vừa liếc mắt đã nhận ra, trong ảnh chụp có một nam một nữ, nữ là Mạnh Lệ Nhi, nam là phó hiệu trưởng của trường chúng tôi.

"Mạnh Lệ Nhi là người tình của phó hiệu trưởng."

Quý Chiêu nói, lời ít ý nhiều.

"Sáu tháng trước đã ch//ết trong một sự cố ngoài ý muốn."

"Vốn dĩ quỷ hồn vẫn có thể đầu thai bình thường, nhưng Mạnh Lệ Nhi và phó hiệu trưởng không muốn chia lìa nhau, không biết làm thế nào mà bọn họ biết được cách hiến tế nuôi thi này, thế nên phó hiệu trưởng đã giấu tro cốt của Mạnh Lệ Nhi vào trong phòng kho của các cô, sắp xếp cho ba nữ sinh vô tội khác vào ở, cứ thế hình thành phòng quan tài."

"Thân là chủ mộ, trong một trăm ngày này, năng lượng của Mạnh Lệ Nhi càng lúc càng mạnh, cuối cùng, không gian phòng ký túc xá của các cô đã hoàn toàn bị kết giới bao phủ, ngăn cách với bên ngoài."

"Cô có thể xem phòng ký túc xá của các cô là quan tài, cả tầng lầu là ngôi mộ… Nói gọn, đều là lãnh địa của Mạnh Lệ Nhi.

"Trong kết giới này, bất kể là người sống hay là quỷ hồn, nhận thức đều bị quấy nhiễu nghiêm trọng, vô thức xem nhẹ tất cả những chuyện kỳ quái."

"Đấy là lý do vì sao…"

Quý Chiêu còn chưa nói hết.

Nhưng tôi vẫn hiểu.

Đấy là lý do vì sao, Ngô Lam ch//ết rồi, nhưng bất kể là Mạnh Lệ Nhi hay là chúng tôi, đều không phát hiện ra.

Hoặc nói đúng hơn, tôi đã phát hiện ra rồi, nhưng đồng thời chính tôi cũng không muốn đối mặt với chuyện này, cùng lúc đó, phòng quan tài lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhận thức của tôi, thế nên não tôi đã tự động quên đi đoạn ký ức kia.

"Ngô Lam đã nhảy lầu t//ự s//át vào tháng trước, nguyên nhân t//ự s//át hẳn là không liên quan gì đến chủ mộ, là do hành vi của cô ấy, cho nên chủ mộ cũng không phát hiện ra, rằng một tế phẩm của mình đã ch//ết từ trước."

"Bởi vì âm khí trong phòng quan tài đã đầy tràn, cho nên quỷ hồn của Ngô Lam có thể sống nhờ ở nơi này, chắc hẳn cô ấy cũng tự ý thức được mình đã ch//ết, nhưng không nói chuyện này với bất kỳ ai."

"Mãi đến đêm đó, lúc cô đứng trong cầu thang bộ nói chuyện chủ mộ cho Ngô Lam biết, cô ấy mới hoàn toàn hiểu được, tại sao mình đã là quỷ hồn mà vẫn có thể sinh hoạt trong ký túc xá."

Tôi im lặng rất rất lâu.

Cuối cùng, tôi dùng hết sức lực toàn thân, mở miệng hỏi.

"Chị Lam, chị ấy…"

Quý Chiêu và Tiểu Nhiễm đều lặng thinh.

Một lát sau, Quý Chiêu thấp giọng nói.

"Hồn phi phách tán."

Sức lực của tôi như đột ngột cạn sạch.

"Đòn tấn công cuối cùng mà Mạnh Lệ Nhi dồn hết sức nhằm vào cô, là do Ngô Lam chắn giúp."

"Năng lượng của chủ mộ mạnh hơn quỷ hồn bình thường rất nhiều, hồn phách của Ngô Lam lập tức vỡ vụn."


Trong phòng bệnh rất tĩnh lặng.

Rất lâu sau, bỗng truyền ra tiếng khóc nức nở đầy kìm nén.

Tôi che mặt, giấu nước mắt vào trong lòng bàn tay.

Tiểu Nhiễm vỗ bả vai tôi, nhẹ giọng nói.

"Đây là kết cục mà Ngô Lam tự mình lựa chọn, cho dùng không che chắn cho cậu, cô ấy cũng không có cách nào nán lại nữa."

"Quan tài mở, sinh hồn xuất, vong hồn nhập. Nếu cô ấy muốn tiếp tục làm quỷ hồn, cô ấy nên giúp Mạnh Lệ Nhi bảo vệ cái phòng quan tài kia mới đúng."

"Nhưng không, cô ấy đã vứt bỏ lập trường của người đã khuất, đưa ra lựa chọn thay cậu, ngay từ lúc bắt đầu, cô ấy đã lựa chọn xong kết cục của mình."

"Nguyễn Nguyễn, chắc chắn cô ấy rất hy vọng cô sẽ tiếp tục sống tốt."

14

Hứa Tiểu Nhiễm từng muốn cứu Ngô Lam.

Cô ta là người hồi quy, Quý Chiêu là người truy hồn, một người có thể quay ngược thời gian, một người có thể niêm phong hồn phách.

Nhưng vô dụng.

Người truy hồn có thể phong ấn một hồn phách đầy đủ, còn hồn phách của Ngô Lam, sau khi chịu một đòn của Mạnh Lệ Nhi, đã bị tàn phá hoàn toàn.

Giống như một tờ giấy cũ nát đã bị giòn đi, chỉ cần chạm nhẹ vào là tiêu tan.

Thế nên bọn họ chỉ có thể trở mắt nhìn Ngô Lam tan biến.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy."

Ở thời khắc cuối cùng, trên khuôn mặt của Ngô Lam lại nở một nụ cười dịu dàng.

"Mỗi một hành động, đều là do chính tôi lựa chọn."

"Không cần phải cảm thấy khổ sở thay cho tôi, đương nhiên, cũng đừng nói bí mật của tôi cho Nguyễn Nguyễn biết."

"Có thể bảo vệ được em ấy, tôi đã rất sung sướng rồi."

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi tan biến, Ngô Lam nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói.

"Sao sáng thật đấy."

Hứa Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.

Trên bầu trời chẳng có gì cả.

Chờ đến khi bọn họ cúi đầu xuống, Ngô Lam đã không còn nữa.

Linh hồn tan theo làn gió, biến mất dưới bầu trời đã dần tỏ sáng.

15: Ngoại truyện Ngô Lam

Ngô Lam sinh ra trong một thôn xóm nhỏ bé.

Mẹ cô ấy mất từ sớm, cha cưới mẹ kế, sinh ra một em gái.

Trong nhà rất nghèo, năm cô ấy thi tốt nghiệp cấp hai đã đứng đầu cả huyện, trường cấp ba trên tỉnh muốn tuyển cô ấy vào lớp bồi dưỡng.

Nhưng mẹ kế lại từ chối thay cô ấy.

Mẹ kế nói: "Nhà nghèo quá, không có tiền trả học phí."

Mẹ kế còn mai mối cho cô ấy với một gã đàn ông trung niên ở thôn bên cạnh, ba người vợ trước đó của gã đã mất, bây giờ gã bỏ tiền ra, mua người thứ tư.

Ngô Lam biết, cha và mẹ kế đều muốn giữ lại tiền cho em gái dùng.

Cho nên cô ấy không được đến trường, chỉ có thể gả cho gã đàn ông kia, sau đó mất sớm.

Thật ra em gái cũng chẳng biết gì cả, bé còn nhỏ, được lớn lên trong sự nuông chiều, lúc nghỉ hè cũng không chịu yên, kéo Ngô Lam đi bơi ở đập chứa nước.

Bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chân em gái bị chuột rút, bé vung vẫy cánh tay, giãy dụa trong đập chứa nước.

Bé hô, chị ơi cứu em với.

Ngô Lam cũng muốn cứu em gái.

Cô ấy nhanh nhẹn cởi quần áo ra, nhảy vào trong nước.

Nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, mầm mống của sự tà ác đột nhiên nảy mầm ở một góc nào đó.

Nếu em gái mất rồi, cô ấy sẽ không bị bán đi.

Ngô Lam bơi chậm lại.


Em gái đã ch//ết đuối.

Hầu như năm nào cái đập chứa nước kia cũng có vài đứa trẻ đến bơi lộ rồi đuối nước, người nhà đau thấu tim gan, người ngoài thì ngoại trừ thở dài, sau đó dặn dò mấy đứa nhỏ nhà mình, thật ra cũng không nhớ kỹ.

Cha mẹ biết được tin tức, lập tức ngồi xe chạy tới bệnh viện thị trấn, bởi vì lái quá nhanh nên đã xảy ra sự cố.

Cha cô ấy ra đi tại chỗ, mẹ kế được cứu chữa ở bệnh viện ba ngày, vẫn không cứu được.

Cứ thế, Ngô Lam trở thành cô nhi.