Chương 2 - Hướng Về Mặt Trời


5-8

5.

Lâm Dương nhìn tôi, rồi nhìn mẹ mình.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bày tỏ quan điểm:

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Sinh con như thế nào, sau này nhất định phải nghe theo bác sĩ, sao có thể vì sinh thường rẻ hơn mà không cho Tiểu Ngọc sinh mổ? Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?"

Vẻ mặt mẹ chồng ngạc nhiên, hệt như không ngờ con trai lại dứt khoát chống đối lại mình như vậy, mặt đều xanh mét.

May mà, Lâm Dương vẫn đứng về phía tôi, tôi nghĩ vậy.

Nhưng những lời tiếp theo của Lâm Dương đã giáng một đòn mạnh vào tôi.

“Vợ ơi, lời của mẹ anh cũng không phải là không có lý. Bây giờ gia đình anh trai anh gặp khó khăn, chúng ta cũng nên giúp đỡ. Không thì thế này, chúng ta để mẹ anh chăm sóc lúc em ở cữ, để đứa trẻ uống sữa bột, còn số tiền tiết kiệm thì đưa cho anh trai anh để anh ấy vượt qua chuyện này nhé?"

Hay thật đấy, hóa ra là đang đợi tôi ở đây.

Hai mẹ con họ, một người đóng vai tốt một người đóng vai xấu, chỉ vì chút tiền tiết kiệm trong tay tôi!

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, thì mẹ chồng đã nổi giận:

"Tiền tiết kiệm thì mới có bao nhiêu đâu? Không được! Mẹ không đồng ý! Chí ít nó cũng phải giao toàn bộ số tiền sính lễ ra đây mới được! Của hồi môn không cho thì cứ không cho đi. Dù sao nó cũng không có nhân tính, nhưng số tiền sinh lễ vốn là tiền của nhà chúng ta, nó nhất định phải lấy ra không thiếu một xu!

"Mẹ, sao mẹ..."

Vẻ mặt Lâm Dương khó xử, muốn khuyên mẹ mình nhưng lại không biết nói sao, chỉ là ánh mắt cứ liên tục liếc nhìn tôi, như mong đợi tôi có thể nhượng bộ.

Tôi không nói gì, cũng nhìn anh ấy.

Tôi còn khá tò mò, muốn biết khi mọi chuyện đã phát triển đến mức này,anh ấy sẽ thay đổi giới hạn của mình như thế nào.

Nhưng tôi không thể thấy được điều mình muốn thấy.

Chị dâu của Lâm Dương, La Yên bước vào với đôi mắt đỏ hoe, hèn mọn mở lời:

"Tiểu Vũ, chị và anh trai của em cũng không lấy không của em, bọn chị có thể viết cho em một tờ giấy nợ, coi như bọn chị mượn em."

"Thật lòng mà nói, từ khi em gả qua đây, chị dâu đối xử với em cũng không tệ. Em có thể giúp đỡ bọn chị được không? Sau này bọn chị nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho em!"

Mẹ chồng vô cùng đau lòng nhìn chị ta, với thái độ của bà ta đối với tôi như hai thái cực.

"Tiểu Yên à, con quá tốt bụng rồi. Đều đã như thế mà con vẫn còn nghĩ cho nó, haizzz."

Nói xong, bà ta hung dữ liếc mắt tôi một cái, như thể nhìn thứ gì đó dơ bẩn lắm.

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Tại sao, chị ta mượn tiền của tôi, lại thành vì của tôi, còn tôi lại trở thành người xấu?

Lâm Dương cũng tỏ ra tán thưởng ý kiến của La Yên, sau đó khuyên tôi:

"Vợ à, chị dâu đã nhượng bộ như vậy rồi, chi bằng chúng ta cũng nhường một bước, cho chị ấy mượn nhé. Dù sao ngoài 20 vạn tiền sính lễ kia, em vẫn còn 20 vạn của hồi môn..."

Tôi phục rồi, của hồi môn của tôi là do mẹ tôi cho tôi.

Tại sao họ cứ muốn cướp lấy tiền hồi môn của tôi để làm từ thiện vậy?

Tôi thực sự không nghe nổi những lý luận ngụy biện của anh ấy nữa, trực tiếp ngắt lời anh ấy, bắt đầu nói:

"Cho chị ấy vay 20 vạn, chị ấy có trả không? Thời hạn trả nợ là bao lâu? Thế chấp cái gì? Lãi suất trả nợ cao hơn ngân hàng bao nhiêu? Lâm Dương, anh đã nghĩ tới những điều này chưa?"

“Nếu họ thiếu tiền vì bệnh tật gì đó, em sẽ cho anh ấy mượn ngay. Mấu chốt ở đây là họ bị lừa tiền! Vậy thì anh ấy trả tiền cho em hay trả tiền cho ngân hàng có gì khác nhau? Vì sao một hai phải mượn tiền của em để trả nợ ngân hàng? Trừ khi ngay từ lúc họ định mượn tiền đã không có ý định trả!”

Lời của tôi, có thể nói là đã tàn nhẫn xé nát chiếc mặt nạ đạo đức giả của La Yên.

La Yên nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận, mẹ chồng tức giận đến mức hận không thể ăn thịt tôi, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng kẽo kẹt

Lâm Dương cúi đầu không nói gì.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ:

"Con khốn! Tao nhịn mày lâu rồi!"

Lâm Cương hung tợn trừng mắt xồng xộc xông vào.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã lao thẳng đến bên giường, tát tôi hai cái thật mạnh.

Mặt tôi tức khắc nóng rát, cảm thấy có vị gỉ sắt lan ra trong cổ họng, thậm chí đầu còn có chút choáng váng.

6.

Mẹ chồng đứng im bên cạnh, khóe miệng mỉm cười.

Chị dâu tôi cũng nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý, như thể cuối cùng cũng trút được sự khó chịu.

Lâm Cương tát tôi hai cái, nhưng vẫn chưa hết giận, thậm chí còn muốn đấm vào mặt tôi.

Trước khi nắm đấm của anh ta giáng xuống, dường như Lâm Dương cuối cùng cũng phản ứng lại, lúc này mới bước nhanh tới ngăn cản anh ta:

"Anh, anh đang làm gì vậy!"

Lâm Dương không thể tin nhìn chằm chằm anh trai mình, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ.

Lâm Cương lại không thèm quan tâm:

"Em trai, em cũng đừng trách anh, là vợ em không nói lý trước, anh chỉ giúp em dạy dỗ nó một chút thôi! Em phải biết rằng, em lấy nó là để nó làm việc cho em, chứ không phải để nó cưỡi lên đầu nhà chồng tác oai tác quái!"

“Đừng nuông chiều nó quá, trên đời này sao có chuyện vợ quản tiền được? Nó vì chút tiền ít ỏi đó, đến tình thân cũng không thèm quan tâm, hoàn toàn không để em và chị dâu của em, còn cả mẹ của chúng ta vào mắt. Loại đàn bà như này, nên đánh!

Nói xong, anh ta còn hung dữ trừng tôi một cái.

Lâm Dương nhìn hai má sưng đỏ của tôi, tuy trong mắt có chút đau khổ, nhưng không hề phản bác lời nói của Lâm Cương dù chỉ một câu.

Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn chết tâm với Lâm Dương.

Một người đàn ông đến vợ của mình cũng không thể bảo vệ, tôi còn cần anh ta làm gì?

Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm ly hôn với anh ta.

Tuy nhiên, hiện tại tôi đang ở trong hang sói, xung quanh không có ai tốt cả, tôi phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước tiên mới được.

Tôi lấy lại bình tĩnh, giả vờ ngoan ngoãn thuận theo:

"Lâm Dương, em biết sai rồi, hay là chúng ta cho anh trai mượn tiền đi nhé? Anh trai nói đúng, vừa nãy em quả thật không hiểu chuyện rồi."

Sắc mặt căng thẳng của Lâm Dương lập tức thả lỏng, vẻ mặt hưng phấn:

“Vợ ơi, em nói thật à?”

Tôi nghiêm túc gật đầu:

“Em nghĩ lại, thấy mình quả thực có chút không hợp tình hợp lý. Sính lễ là của anh cho em, đương nhiên là anh có quyền quản lý, huống hồ là để giúp đỡ anh trai anh, người thân với nhau chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Vừa nãy đúng là em không nên làm vậy."

Mẹ chồng cười: “Sớm nói thế không phải tốt hơn à? Vậy thì chẳng phải con đã không bị đánh rồi sao?”

Chị dâu cũng cười, rất hài lòng với câu trả lời của tôi:

"Được rồi, đều là người một nhà, chúng ta cũng không trách con nữa. Nếu em đã biết sai, vậy bây giờ chúng ta mau đến ngân hàng chuyển tiền đi, chúng ta sẽ nhanh chóng trả lại, vì trả sớm một ngày thì cũng bớt đi một ngày sinh lãi mà."

Tôi đồng ý ngay:

"Vâng, em nghe theo lời chị dâu."

7.

Trên đường đến ngân hàng.

Lâm Dương ngồi ở ghế lái, Lâm Cương ngồi ở ghế phụ.

Tôi ngồi ở vị trí giữa của hàng ghế sau, mẹ chồng và chị dâu mỗi người ngồi một bên tôi, như sợ tôi bỏ chạy.

Tâm tình mẹ chồng không tệ, đang cười tít mắt thân thiết nói với La Yên:

"Tiểu Yên, đợi sau khi trả xong hai trăm nghìn, con cũng đừng nhắc đến việc ly hôn nữa, con vẫn có thể chung sống hòa thuận với Tiểu Cương

Trên mặt La Yên vẫn còn chút do dự:

"Mẹ, nhưng ban đầu chúng con đã định mua nhà, dù vẫn còn tiền, nhưng không có tiền tiết kiệm, sau này lấy gì để làm tiền đặt cọc?"

Mẹ chồng nháy mắt với cô ta:

“Chậc, sợ gì? Đây không phải là em trai con sao? Trước đây Cương Tử đã giúp Dương Dương vào đại học, bây giờ công việc của Dương Dương cũng ổn định rồi, đã đến lúc nó phải báo đáp anh trai mình! Đúng không, Dương Dương? "

Lâm Dương nhìn tôi qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt bình tĩnh của tôi, liền an tâm nói:

"Đúng vậy! Chị dâu yên tâm, sau này em và Tiểu Vũ nhất định sẽ giúp đỡ bọn chị."

Được Lâm Dương bảo đảm, Lâm Cương mỉm cười đắc thắng:

"Ha ha ha! Em trai anh là người hiếu thảo mà! Anh nói em này vợ, chuyện nhà cửa em chắc chắn không cần lo lắng. Em nghĩ mà xem, em trai chúng ta đang sống trong một căn nhà lớn ở trung tâm thành phố, chẳng lẽ về sau có thể trơ mắt nhìn chúng ta ăn ngủ ở đầu đường?”

“Cùng lắm thì lúc đó chúng ta vào ở nhà em trai, dù sao nhà em ấy cũng rộng, cả nhà cùng ở thì nhộn nhịp hơn”.

Cả nhà hòa thuận, cười đùa vui vẻ, bầu không khí trên xe vô cùng tốt.

Nhưng dường như họ đã quên mất, chiếc xe là của tôi,ngôi nhà cũng là của tôi.

Họ coi hết thảy mọi thứ của tôi thành của riêng họ như chuyện dĩ nhiên, trơ tráo đến mức khiến người ta tức lộn ruột.

Cuối cùng, đoàn người chúng tôi đã đến ngân hàng.

Dưới sự giám sát, tôi thận trọng mở miệng hỏi Lâm Cương:

"Anh ơi, mọi người nhất định phải lấy 20 vạn này phải không? Có thể lấy ít hơn một chút được không? Em đang mang thai, đúng lúc cần tiền."

Giọng điệu của Lâm Cương lại lần nữa trở nên thiếu kiên nhẫn:

"Mày đừng nói nhảm nữa! Đã nói chắc 20 vạn thì phải là 20 vạn, nếu mày dám đổi ý, có tin ông đây lại đánh mày một trận không!"

Vẻ mặt tôi vô cùng sợ hãi, đôi mắt tràn ngập nước mắt, bộ dạng trông thật đáng thương.

Lúc này Lâm Cương mới hài lòng.

Nhưng họ không biết rằng, mấy người mặt mày hớn hở mang theo một người phụ nữ mặt mũi sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, nước mắt lưng tròng đến rút tiền, hơn nữa còn rút số tiền lớn hai mươi vạn. làm sao có thể không thu hút sự chú ý của nhân viên cho được?

Cuối cùng, khi tôi viết xuống hai chữ “Cứu tôi” trên phiếu rút tiền tiết kiệm, nhân viên ngân hàng viện cớ vì rút số tiền lớn là yêu cầu đặc biệt, đưa tôi vào phòng riêng bảo vệ, sau đó giúp tôi báo cảnh sát.

Trong lúc chờ cảnh sát đến, tôi đến nhà vệ sinh.

Sau khi khóa chặt cửa, tôi vừa móc cổ họng, vừa xoay vòng trong đó, xoay khoảng bốn năm chục vòng.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, cùng bước chân loạng choạng, tôi mỉm cười hài lòng.

8.

Cảnh sát đến rất nhanh.

Chưa đầy năm phút, hai xe cảnh sát đã tới, từ trên xe bước ra bốn người cảnh sát.

Lúc bọn Lâm Cương bị cảnh sát khống chế, vẫn là bộ dạng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Cương luống cuống xoa xoa tay, giọng điệu rụt rè:

"Mấy anh cảnh sát ơi, có phải các anh nhầm lẫn rồi không? Chúng tôi đều là công dân lương thiện, là những công dân vô cùng tốt!"

La Yên cau mày phàn nàn:

"Bắt nhầm người chứ gì? Nhiều phạm nhân bỏ trốn không bắt, ở đây hù dọa người dân thấp cổ bé họng như chúng ta đó mà."

Mẹ chồng nghe vậy liền tức giận, bà ta lại chống nạnh, chửi mắng:

"Đúng vậy, cho dù các người là cảnh sát, cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan người tốt! Nếu các người tùy tiện bắt người, có tin tôi kiện các ngươi ra toà không!"

Lâm Dương bị mấy lời của mẹ mình hù sợ, nhanh chóng bịt miệng mẹ mình, sau đó xin lỗi cảnh sát:

"Anh cảnh sát, mẹ tôi không có văn hóa, mọi người đừng chấp nhặt với bà ấy. Rốt cuộc chúng tôi đã làm sai chuyện gì? Mấy anh cứ nói với chúng tôi, nếu là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tùy ý để pháp luật xử lý."

Tốt xấu gì Lâm Dương là người có học thức cao nhất trong đám, mặc dù anh ta cũng tin rằng mình bị bắt nhầm, nhưng cách diễn đạt của anh ta so với ba người kia cao hơn không chỉ một bậc.

Lúc này, tôi được một nữ cảnh sát dìu ra từ phòng riêng.

Bước chân run rẩy, đôi mắt mệt mỏi.

Lâm Dương nhìn tôi một cái, lập tức hiểu ra tất cả:

"Vợ, chính em báo cảnh sát phải không? Chỉ cần em nói với chúng tôi không muốn cho mượn là được rồi, chuyện gia đình thôi mà, tại sao lại lãng phí nhân lực cảnh sát?"

Tôi ngơ ngác nhìn Lâm Dương mấy lần, hệt như đơ ra.

Phải mất một lúc, mới có phản ứng:

"Anh nói gì vậy? Tôi không nghe rõ lắm, bây giờ đầu tôi choáng váng lắm, không nghe rõ mấy lời anh nói."

Mẹ chồng sửng sốt, sau đó kéo tay áo Lâm Dương:

“Con trai, nó không bị đánh tới ngốc đấy chứ?”

Vẻ mặt Lâm Dương bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, như thể không thể ngờ mình lại gặp phải một đồng đội ngu như heo tới vậy.

Bấy giờ Lâm Cương hét to:

"Cô ta lừa người đó! Tôi tát cô ta hai cái vốn không phải đòn hiểm, sao có thể đánh cô ta thành bộ dạng này được? Con ranh họ Lục hèn hạ kia, mày mau giải thích với cảnh sát đi, không thì đừng trách ông đây không khách khí!"

Nhìn vẻ dữ tợn của anh ta, nét mặt tôi kinh hãi.

Hai tay tôi ôm đầu, khóc:

"Đừng đánh tôi nữa, đừng đánh tôi nữa, sẽ đưa hết tiền cho anh, đều cho anh còn không được sao!"

Lâm Cương càng thêm phẫn nộ, anh ta tức đến đỏ mặt tía tai:

"Con khốn này! Đừng ở đây nói nhảm, nếu mày khóc nữa, có tin ông đây lập tức đánh chết mày không!"

Anh ta vừa rống, vừa làm ra cử chỉ muốn xông tới chỗ tôi.

"Ahhh! Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi!"

Tôi suy sụp khóc lớn.

Tất nhiên, Lâm Cương không thể chạm vào tôi, khi chỉ còn cách tôi vài mét, gã đã bị cảnh sát chặn lại, sau đó nhận được một cái còng tay bằng bạc.