Chương 3 - Hướng Về Mặt Trời


9-12

9.

Đám người nhà họ Lâm bọn họ bị tống vào đồn cảnh sát, còn tôi được đưa đến bệnh viện để kiểm tra.

Vì đang trong thai kỳ, nên không thể chụp CT, chỉ có thể chụp MRI.

Kết quả kiểm tra nằm trong dự liệu của tôi, không có gì bất thường. Suy cho cùng cũng chỉ là chịu hai cái tát mà thôi, đương nhiên không tìm ra được gì, dù là vết thương nhẹ cũng không có.

Nhưng mà, tôi có thể giả vờ!

Tôi đi đường xiêu vẹo, ánh mắt lơ đãng, suy yếu đến mức có thể bị một cơn gió đẩy ngã, ai dám nói tôi không bị bệnh?

Nhờ nữ cảnh sát dìu đỡ, tôi được bác sĩ khám gấp trước.

"Cô không thoải mái ở đâu?"

Bác sĩ ngước mắt hỏi tôi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, tựa như không kiềm được đột nhiên nôn ọe nửa ngày.

Một lúc sau mới nói:

"Bác sĩ, tôi chóng mặt, buồn nôn, vô cùng đau đầu."

“Triệu chứng này xuất hiện khi nào?”

Tôi không nói gì, đôi mắt ngơ ngác nhìn bác sĩ.

Hai giây sau.

"Bác sĩ, anh vừa nói gì thế?"

Đôi mắt đầy sự mờ mịt.

Bác sĩ bất đắc dĩ, đành phải hỏi lại:

"Tôi hỏi, những triệu chứng này của cô xuất hiện khi nào?"

Lúc này tôi mới bắt đầu trả lời:

"À, là hôm nay, chiều hôm nay, tôi bị anh của chồng đánh. Ai ya, bác sĩ, đầu tôi đau quá, đứa bé trong bụng tôi sẽ không có chuyện gì chứ?"

Sắc mặt bác sĩ nghiêm trọng:

"Đánh vào đầu?"

Tôi vội vàng gật đầu:

“Đúng vậy, tôi đang ngồi trên giường, thì anh ta lao tới tát tôi hai cái, miệng tôi cũng chảy máu.”

"Hả? Sao lại có vệt đen ở đây?"

Tôi duỗi tay phải ra, chộp lấy “vệt đen” đó.

"Bắt không được, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Bác sĩ trầm tư một lúc, bảo tôi nhắm một mắt, mở một mắt, để xem thử rốt cuộc con mắt nào xuất hiện vấn đề.

Lúc này tôi mới làm bộ như chợt tỉnh ngộ, sợ hãi hỏi:

"Bác sĩ, mắt phải của tôi nhìn không rõ, có một vệt đen trên mắt phải của tôi! Bác sĩ, mắt của tôi còn có thể chữa khỏi được không?"

Bác sĩ nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, thở dài:

"Đừng suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm mà điều trị."

Sau đó gõ vài chữ vào hồ sơ bệnh án, tôi liếc nhìn bằng khóe mắt.

[Nghi ngờ chấn thương thân não, tổn thương mô giác mạc và chèn ép dây thần kinh sọ. 】

10

Dựa vào kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, tôi đã thành công đưa Lâm Cương đến trại tạm giam.

Bởi vì Lâm Dương là chồng tôi, mà anh ta cùng mẹ chồng tôi và La Yên đều không động thủ nên ngày hôm sau ba người họ đã được thả ra ngoài.

Nhưng điều đó không quan trọng, những gì cần làm tôi đã làm hết rồi.

Mặc dù đang ở trong bệnh viện nhưng tôi cũng không ngồi không, tôi đã nhờ cô bạn thân Lục Thiên Thiên giúp tôi thu dọn và vứt hết đồ đạc ở trong nhà của Lâm Dương, sau đó tôi thay khóa cửa và đuổi Lâm Dương ra khỏi nhà.

Sau khi làm xong mấy việc này, tôi còn nhờ cô ấy lái chiếc xe mà Lâm Dương để trước cổng ngân hàng đi, đổi cả chìa khóa, không để Lâm Dương có thể lợi dụng tôi thêm.

Trong phòng bệnh viện.

Thiên Thiên vừa gọt táo cho tôi vừa mắng Lâm Dương:

"Hắn là đàn ông khỉ gì? Anh trai bị lừa tiền muốn giúp thì lấy tiền của bản thân mà giúp, làm cái quái gì lại muốn lấy tiền của vợ!"

“Mẹ kiếp, vợ mình đang mang thai bị đánh mà tới một lời cũng không dám nói! Đến Vượng Tài nhà tớ còn hơn hắn, Vượng Tài còn biết bảo vệ tớ khi ở bên ngoài! Lưu Vũ, cậu lấy hắn ta còn không bằng lấy con chó! "

Tôi gật đầu như gà mổ thóc:

"Đúng vậy, đúng vậy! Lâm Dương thật sự không phải người tốt!"

Lục Thiên Thiên nhét quả táo đã gọt vỏ vào miệng tôi, hận rèn sắt không thành thép mà nói:

"Cậu đừng nói nữa.Chẳng phải hồi trước tớ đã nói rằng Lâm Dương không xứng với cậu sao? Hắn không xe không nhà, trên thì có một người anh trai, cả nhà dùng hết tiền của để nuôi tên đó thành sinh viên đại học như vậy. Sau khi tốt nghiệp đương nhiên phải đảm nhận trách nhiệm gánh vác cả nhà, dù thế nào thì cậu cũng chả được chút lợi lộc nào. Cậu thì giỏi rồi, còn tranh cãi với tớ bảo Lâm Dương đối xử với cậu rất tốt, giờ thì hay rồi, học được bài học đời người rồi phải không?"

Vừa gặm táo, tôi vừa gật đầu như gà mổ thóc, mặt đỏ hơn cả quả táo.

Nhớ lại những lời nói ngu ngốc đó, tôi cảm thấy xấu hổ.

Tôi làm sao cũng không thể hiểu được, mặc dù khi đó rõ ràng Thiên Thiên đã cố gắng thuyết phục tôi nhưng tại sao tôi vẫn như một con lừa bướng bỉnh quyết nhảy vào trong hố lửa?

Nhìn thấy tôi ngoan ngoãn nhận lỗi, vẻ mặt của Thiên Thiên cuối cùng cũng dịu lại:

"Nhớ đời thì được rồi, chỉ sợ cậu phụ nữ dễ mềm lòng, sau khi bị đánh, đối phương chỉ cần cho chút kẹo ngọt thì lại dễ dàng tha thứ, cả đời bị đè đầu cưỡi cổ."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

“Không thể nào, tớ không thể tha thứ cho bọn họ. Tớ đã quyết tâm rồi, tớ phải cho Lâm Cương dính tiền án, bỏ đứa bé trong bụng, ly hôn với Lâm Dương. Tớ thậm chí đã đặt lịch phẫu thuật rồi.”

Lục Thiên Thiên nghe thế mới hài lòng gật đầu:

"Vậy mới được, tính ra cậu vẫn còn có tiền đồ!"

11

Tâm trạng của tôi chỉ mới tốt hơn chưa bao lâu.

Lâm Dương cùng mẹ hắn đã hùng hùng hổ hổ chạy tới:

"Lưu Vũ, cô mau ký vào biên bản hòa giải cho con trai tôi đi! Không phải chúng tôi chỉ mượn cô ít tiền thôi sao? Đến mức nào mà cô tống con trai tôi vào nhà giam? Bây giờ Cương Tử đang ở trong tù, La Yên về nhà bố mẹ đẻ làm loạn đòi ly hôn, cô hài lòng rồi chứ. Tôi nói cho cô biết, cô mau ký vào biên bản hòa giải cho Cương Tử, nếu Cương tử ly hôn, tôi cũng sẽ không cho cô sống tốt, tôi cũng sẽ bắt con trai tôi ly hôn với cô”

Mẹ chồng nhìn bụng tôi với vẻ mặt kiên quyết.

Chẳng qua là nghĩ tôi đang mang thai, để đứa bé trong bụng có cha, tôi không thể đồng ý ly hôn.

Nhưng bà ta lầm rồi.

Bây giờ đã biết rõ chồng mình là một thằng đểu cáng, tại sao tôi phải sinh con cho một kẻ như vậy chứ?

Xét cách cư xử từ mẹ chồng, Lâm Cương đến Lâm Dương, thì cả gia đình này đều là những hạt mầm xấu xa

Mặc dù không thể chắc chắn đứa trẻ có mang gen kém cỏi của bọn họ hay không, nhưng ít nhất tôi có thể chắc chắn một điều, đó là nếu tôi sinh ra đứa trẻ này, nó nhất định sẽ có một người cha, người bà, người bác khốn nạn. Chỉ riêng từ điểm này thôi là đủ để tôi không nên sinh ra đứa trẻ này!

Đến cả con cũng không cần, vậy tôi còn muốn tên chồng này làm gì?

Điều tôi muốn là ly hôn.

Đáng tiếc là lúc này Lâm Dương không cho tôi cơ hội đồng ý.

Lâm Dương ngắt lời bà ta, sau đó ngả bài tình cảm với tôi:

“Vợ yêu, anh trai anh không cố ý đâu, anh ấy chỉ là bị bọn đòi nợ siết chặt quá, nhất thời vô ý ra tay. Anh đã nói với anh ấy rồi, anh ấy hứa sau này sẽ không tái phạm nữa. Mọi người đều là người nhà cả, xin em hãy tha thứ cho anh trai anh lần này, đợi khi anh ấy ra ngoài, anh sẽ bắt anh ấy nhận lỗi với em!

Chết cười, vẫn là chiêu bài này.

Kẻ tung người hứng, không có cái gì mới hơn sao?

"Tôi khinh!"

Thiên Thiên nhổ thẳng vào mặt Lâm Dương.

Rồi cậu ấy mắng:

"Lâm Cúi Đầu ơi là Lâm Cúi Đầu, anh đúng là không biết xấu hổ!"

“Anh trai anh nhất thời phát rồ, thế sao không tát những kẻ đòi nợ, không tát vợ hắn, không tát anh và mẹ anh, lại đi tát Tiểu Vũ của chúng tôi?”

“Đừng có quên là Tiểu Vũ đang mang thai! để có thể nuôi dưỡng đứa bé cậu ấy đã nghỉ việc, trong tay chỉ có một ít tiền. Anh thì la ó đòi phất tay một phát là ra được 20 vạn! Sao nào, bắt cô ấy lấy tiền trợ cấp của mình để nuôi con anh? Cả nhà các người tính toán hay thật đấy

Trong chốc lát mặt Lâm Dương đỏ bừng khi bị một cô gái xinh đẹp như Lục Thiên Thiên mắng xối xả.

Anh ta len lén liếm môi, ngập ngừng:

"Không có, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi..."

Mẹ chồng cảm thấy con trai mình bị bắt nạt, tức giận:

"Sao lại mắng con trai tôi? Con hồ ly tinh này từ đâu đến? Chuyện nhà chúng tôi đâu đến lượt cô quản? Tiền sính lễ vốn là tiền của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi gặp khó khăn, lấy lại để dùng có sai gì đâu? Hơn nữa, con cô ta sinh cô ta phải nuôi không đúng à? Chẳng lẽ không có 20 vạn đó thì cô ta không thể sinh con được?

Tôi gật đầu:

"Bà nói đúng. Không có 20 vạn, tôi không thể sinh con, vì vậy tôi quyết định phá thai, sau đó ly hôn với con trai bà."

Sau khi tôi nói xong, ngay lập tức cả phòng bệnh lặng im.

12

Mẹ chồng trợn tròn mắt nhìn tôi:

"Cô nói cái gì? Phá thai rồi ly hôn?"

Tôi mỉm cười gật đầu:

"Đúng vậy."

Lâm Dương lo lắng, trong giọng điệu khẩn thiết có chút lạnh lùng:

“Tiểu Vũ, em điên à? Khi em nói những việc em định đã nghĩ tới sau này sẽ phải làm thế nào chưa? Em là một người phụ nữ đã phá thai, còn ly hôn nữa, xã hội này có chấp nhận được không? Sau này còn người đàn ông nào cần em nữa? "

Mỗi câu nghe như rất quan tâm tới tôi, nhưng câu nào cũng là PUA.

Đàn ông luôn muốn dùng xiềng xích đạo đức bọn họ đặt ra và quan niệm về trinh tiết để kiểm soát chúng ta, cố gắng biến chúng ta thành con rối của họ. Đây đã là chiêu bài bất biến của bọn họ từ hàng nghìn năm nay.

Có người đã bị chúng tẩy não thành công, cho rằng chết là chuyện nhỏ, mất đi sự trong trắng mới là chuyện lớn.

Bọn họ sẽ chết vì một vị hôn phu chưa từng gặp mặt, họ sẽ chọn cách tự tử khi đối mặt với nguy cơ bị “mất đi sự trong trắng”, sẽ phải một mình nuôi con nhỏ sau khi chồng qua đời.

Vì cái gọi là “trinh tiết”, có người hy sinh tuổi thanh xuân, có người hy sinh mạng sống, nhưng thứ họ đánh đổi bằng mạng sống quý giá nhất của mình chỉ là một cái vòm trinh tiết hình thức lạnh lẽo, ngoài ra chẳng còn gì khác.

* Vòm trinh tiết bài phường: vòm tưởng niệm để vinh danh một góa phụ chung thủy với chồng

Còn những người phụ nữ không

bị chúng tẩy não sẽ bị bêu danh là “lăng loàn”, vĩnh viễn bị khắc cột đá sỉ nhục trong dòng chảy lịch sử.

Lâm Dương cho rằng hắn cũng có thể dùng những quan niệm đạo đức suy đồi này để kiểm soát tôi.

Nhưng tôi phải khiến hắn thất vọng rồi.

Bởi vì chừng nào tôi không có đạo đức thì đạo đức không thể kiểm soát được tôi!

Tôi không quan tâm đến những tin đồn. Nếu ai đó coi thường tôi vì tôi phá thai và ly hôn, điều đó không chứng tỏ tôi tệ đến mức nào, điều đó chỉ chứng tỏ bản tính của người kia tệ đến mức nào. Tôi sẽ không vì rơi vào vòng luẩn quẩn tự chứng minh bản thân mà chỉ biết lẳng lặng rời đi, để ngăn anh ta đến đường cùng lại lôi tôi theo.

Nhìn ánh mắt tự tin của Lâm Dương, tôi mỉm cười:

“Anh, một kẻ khiến phụ nữ phá thai, lại không sợ bị coi thường. Tôi, một nạn nhân, còn phải sợ cái gì?”

Lâm Dương rất lo lắng:

"Làm sao mà giống nhau được, anh là nam, em là nữ!"

Thiên Thiên thực sự không thể nghe được nữa:

"Đàn ông thì sao? Anh không phải là con trai sức dài vai rộng à? Chỉ biết lấy cái thứ dài dài kia đem đi khoe khoang! Có thời giờ nghĩ đến việc liệu sau này Lưu Vũ sẽ tái hôn hay không, chi bằng lo cho bản thân mình sau này không có xe và nhà thì sẽ sống ở đâu đi? Nghĩ xem anh trai anh có quen được cuộc sống trong trại giam hay không đi!”

Mẹ chồng đầy ngạc nhiên:

"Ý cô là gì? Ly hôn thì ly hôn, sao phải đưa xe và nhà của con trai tôi cho cô ta?"

Tôi trợn mắt:

"Ở đâu ra mà xe với nhà của con trai bà? Trước khi tôi kết hôn, bố mẹ tôi đã mua cho tôi, đó là tài sản trước hôn nhân của tôi! Làm sao Lâm Dương có thể mua nổi một căn nhà? Chẳng phải bà đã đưa hết tiền tiết kiệm của mình cho con trai lớn rồi sao, tiền đâu mà mua xe hay nhà cho Lâm Dương?"

Bà ta tức giận:

"Lâm Cương không học đại học, kiếm được ít tiền hơn Lâm Dương. Tôi hỗ trợ chúng nó một ít thì có vấn đề gì? Hơn nữa, Lâm Cương đã giúp Lâm Dương vào đại học. Vợ chồng chúng bây cả đời cũng không bao giờ trả được món nợ này! Và cũng đừng nói cái gì mà nhà của cô nữa, tôi nói cho cô biết, cô đã kết hôn với con trai tôi thì nó sẽ thuộc về con trai tôi! Mà những gì thuộc về con trai tôi sẽ thuộc về tôi, anh trai nó và gia đình họ Lâm chúng tôi!

Bà ta trợn mắt, nói toàn những điều khiến người khác tức cười.

Giống hệt một kẻ mù chữ hám tiền.