Chương 4 - Hướng Về Mặt Trời


13-16

13

Tôi và Thiên Thiên nhìn nhau, ăn ý không nói chuyện mà cười thầm.

Thực sự không cần phải tranh cãi với kiểu mù luật này.

Không biết vì sao, hành động này của chúng tôi hiển nhiên không có gì xúc phạm, nhưng lại càng khiến Lâm Dương tức giận hơn:

"Các cô cười cái gì? Các cô có tin tôi xé nát miệng các cô không?"

Lâm Dương vừa nãy vẫn còn đứng ngây ra như phỗng.

Thấy mẹ anh ta định lao tới đánh tôi, Lâm Dương cuối cùng cũng phản ứng lại, ngăn bà ta lại:

"Đủ rồi! Mẹ còn muốn gây rắc rối đến bao giờ nữa?"

Khi anh ta gầm lên, tôi và Thiên Thiên đều sững sờ.

Mẹ hắn cũng sửng sốt:

"Tiểu Dương, sao con có thể nói chuyện với mẹ con như vậy? Con khốn này đã cho con ăn loại bùa mê thuốc lú nào thế?"

Bà ta bật khóc, ngồi xuống sàn giãy đành đạch:

"Ôi! Mày có vợ là quên mẹ ngay! Sao đời tôi lại khổ thế này? Bố anh đi sớm, một mình tôi cực khổ nuôi hai anh em các người. Nhưng bây giờ mày lại giúp vợ mày ức hiếp mẹ,mày là đồ không có lương tâm!"

Nhìn thấy mẹ hành động như lưu manh, Lâm Dương tỏ vẻ bất lực:

“Mẹ, đây là bệnh viện, xin mẹ đừng gây rắc rối ở đây được không?”

Vừa đỡ mẹ, anh ta vừa thì thầm với mẹ:

"Mẹ quên rồi à, lần này chúng ta tới là vì chuyện của anh trai con, anh trai con vẫn đang ở trong đó chờ chúng ta cứu ra ngoài. Nếu mẹ tiếp tục gây rối ở đây, mọi chuyện sẽ chỉ tệ hơn thôi. Mẹ về trước đi, con thương lượng với Tiểu Vũ một chút, chúng con là vợ chồng, cô ấy sẽ cho con chút thể diện"

Cuối cùng, anh ta đã thuyết phục được mẹ mình rời đi.

Mẹ anh ta trừng mắt nhìn tôi rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Dương nhìn vào mắt tôi, đang định nói thì bị tôi ngắt lời:

"Dừng lại đi. Nếu anh muốn cầu xin anh trai mình thì tôi không có gì để nói với anh cả. Tôi không thể ký vào biên bản hòa giải được."

Lâm Dương lắc đầu:

"Không phải, Tiểu Vũ. Vừa nãy anh nói với bà ấy như thế chỉ là để bà ấy đi, để bà ấy không làm phiền em nữa. Điều anh thực sự muốn nói với em là anh đã nhận ra hành vi trước đây của mình ngu ngốc đến mức nào, và anh không' Anh không muốn mất em, anh mong em có thể cho anh một cơ hội để sửa đổi."

Tôi ngạc nhiên trong giây lát, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra ý định thực sự của anh ta.

Anh ta mà biết mình sai cái gì chứ?

Đơn giản là vì anh ta đã nhận ra sự thiên vị của mẹ dành cho anh trai, đồng thời cũng nhận ra hậu quả của việc ly hôn với tôi, mất hết xe, nhà cửa và vợ.

Nếu chọn anh trai và mẹ, anh ta sẽ chẳng còn gì, thậm chí phải giúp anh trai gánh một phần nợ tín dụng.

Nhưng nếu chọn tôi, anh ta vẫn sẽ là người thành đạt, có xe, có nhà.

Trước đây anh ta đứng về phía mẹ và anh trai, chỉ vì anh ta nghĩ tôi có thai và rất yêu anh ta nên dễ xử lý. Cớ gì anh ta lại không hy sinh lợi ích cá nhân của tôi để đổi lấy sự hòa thuận và yên bình của gia đình bọn họ?

Bây giờ anh ta chọn tôi không phải vì tình yêu mà vì lợi ích.

Bây giờ tôi hiểu điều này hơn bất cứ ai.

Tôi giả vờ ngây thơ hỏi anh ta:

"Ồ? Thế anh muốn sửa đổi như thế nào?"

Trong mắt Lâm Dương tràn đầy hy vọng, nhìn tôi nói:

"Anh hứa với em sau này anh sẽ không bao giờ liên lạc với mẹ anh và anh trai anh nữa, anh sẽ toàn tâm toàn ý bên em và con, sau này anh sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ ấm ức nào!"

Trong giây lát mắt tôi chợt sáng lên.

Vừa định mở miệng, tôi trông như nhớ ra điều gì, ánh sáng trong mắt lại mờ đi lần nữa:

"Bỏ đi, sao anh có thể sửa đổi dễ dàng được? Ngay cả chuyện xảy ra lần này cũng không cho tôi một lời giải thích hợp lý. Làm sao tôi có thể mong đợi sau này anh sẽ thật sự đứng về phía tôi? Chúng ta vẫn nên ly hôn đi."

Khi tôi nói những lời này, tôi cảm thấy bên cạnh mình có một ánh mắt chết người.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc tôi đã chết cả trăm lần rồi.

Lâm Dương tựa hồ nắm được một cọng rơm cứu mạng, hưng phấn nói:

"Không có chuyện đó đâu, Tiểu Vũ, anh nhất định sẽ giải quyết gọn gàng chuyện này, để em hài lòng!"

Tôi cảm động gật đầu:

"Được, em tin anh."

Lâm Dương hưng phấn đi ra cửa.

Thiên Thiên tức giận thu dọn đồ đạc.

Tôi vội ngăn cô ấy lại:

"Cậu đang làm gì vậy? Đừng đi."

Thiên Thiên vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm:

“Nếu không đi, tớ sợ mình sẽ tức đến mức nổi u ở ngực mất. Mù quáng vì yêu đến thế, sau này có bị đánh thì cũng đừng chạy lại tìm tớ. Phút mốt hai người hòa giải xong, biến tớ thành chú hề."

Tôi không dở khóc dở cười vội giải thích với cô ấy:

"Tớ không có ý định tha thứ cho anh ta. Đây chẳng phải là lợi dụng anh ta sao? Khiến bọn họ trai cò đánh nhau còn chúng ta ngư ông đắc lợi! Hơn nữa, bây giờ đuổi được anh ta đi thì hai ngày nữa chúng ta có thể yên tâm phẫu thuật. Cậu không nghĩ đây là kế hoạch hay à?

Thiên Thiên nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi:

"Thật à?"

Tôi gật đầu lia lịa.

Nhìn vào ánh mắt chân thành của tôi, cuối cùng cô ấy cũng tin lời tôi nói, rồi đặt vật đang cầm xuống và thở phào nhẹ nhõm.

Hiếm lắm cô ấy mới khen tôi:

"Ít ra đầu óc cậu vẫn còn hoạt động"

14.

Một thời gian sau.

Không biết Lâm Dương đã cho mẹ và chị dâu ăn loại bùa mê thuốc lú nào, nhưng anh ta chưa bao giờ để mẹ và chị dâu xuất hiện trước mặt tôi.

Im lặng quá, tôi không quen.

Trong thời gian này, tôi đã phá thai rồi quay lại nơi làm việc và tìm được một công việc tương đối hài lòng.

Ngày có kết quả phán quyết của Lâm Cương, tôi và Thiên Thiên đang ở nhà xem phim.

Lâm Dương hào hứng kể với tôi rằng Lâm Cương bị buộc tội gây rối và bị kết án nửa năm.

Lâm Cương vào khám tính ra lại khoẻ thân gã, bởi món nợ 20 vạn gia đình gã vẫn phải trả.

Người ta đến đòi nợ mỗi ngày và cứ trì hoãn cũng không phải cách hay.

La Yên là vợ của Lâm Cương, nợ lại thành nợ chung của họ, mẹ chồng cô ta tức là mẹ ruột của Lâm Cương cũng không thể thoát.

Dưới sự can thiệp của Lâm Dương, mẹ chồng La Yên và cô ta bắt đầu bất đồng ý kiến.

Mẹ chồng La Yên muốn cô ta dùng món tiền hồi môn để trả nợ, nhưng La Yên lại muốn mẹ chồng bán căn nhà hưu trí của bà ta và dùng số tiền bán nhà để trả nợ cho con trai bà.

Tóm lại: chó cắn chó!

Bây giờ ngày nào mẹ chồng và con dâu họ cũng đánh nhau, gia đình lâm vào cảnh hỗn loạn.

Lâm Dương kể tôi nghe mấy điều này như đang muốn tranh công.

Cuối cùng anh ta hỏi tôi:

"Tiểu Vũ, bây giờ em có thể tha thứ cho anh được không? Anh đã giúp em trừng trị từng kẻ ức hiếp em."

Nhưng tôi đã hỏi anh ta:

"Nhưng, anh cũng là một trong những kẻ ức hiếp em. Anh có bị trừng phạt chưa?"

Câu hỏi này dường như khiến Lâm Dương câm nín, không nói gì một hồi lâu.

Tôi cười phá lên:

"Em đùa anh thôi. Thế này đi, chúng ta ly hôn đi, đây sẽ là sự trừng phạt của anh. Sau đó, anh lại đuổi theo em. Nếu anh cư xử tốt như anh nói, em sẽ lại chấp nhận anh."

Lâm Dương ngập ngừng:

“Nhưng nếu em không đồng ý tái hôn với anh thì sao?”

Tôi nháy mắt, Thiên Thiên hiểu liền. Cô ấy lấy cái bụng giả mà chúng tôi đã chuẩn bị từ lâu trong tủ ra và đeo vào cho tôi.

Sau đó tôi chụp ảnh bụng bầu của mình và gửi cho Lâm Dương:

"Đứa bé đã gần năm tháng rồi, nếu không tái hôn với anh, lẽ nào em phải làm mẹ đơn thân à? Đây là bài kiểm tra của em bé dành cho anh!"

"Thôi vậy, anh chẳng có chút thành tâm dỗ em gì cả, em kệ anh."

Lâm Dương cảm thấy nhẹ nhõm, sẵn sàng đồng ý:

"Không, không, anh hứa với em, vợ à, đừng bỏ mặc anh."

"Được rồi, vậy chiều nay ba giờ gặp nhau ở Cục Dân sự. Một lát nữa Thiên Thiên sẽ dẫn em đi khám thai, trên đường về em sẽ ghé quá"

“Được thôi vợ à, hôn em.”

Câu cuối cùng gần như khiến Thiên Thiên buồn nôn. Cậu ấy phải hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Lâm Dương.

15.

Chiều hôm đó, Thiên Thiên đưa tôi đến Cục Dân sự.

Lâm Dương đã đợi ở cửa Cục Dân sự đã lâu, thấy tôi xuống xe, anh ta lao tới đỡ tôi như một người chồng ân cần.

Đương nhiên là anh bị Thiên Thiên đẩy ra:

"Cô ấy bảo anh giúp à? Cô ấy đã tha thứ cho anh rồi à? Đợi anh vượt qua bài kiểm tra rồi mới được chạm vào cô ấy!"

Tuy rằng tôi cũng rất ghét Lâm Dương, nhưng dẫu sao vẫn chưa lấy được giấy chứng nhận ly hôn nên tôi đành phải giả vờ.

Tôi tỏ vẻ áy náy nhìn Lâm Dương, giải thích:

"Tính Thiên Thiên vốn như thế, anh không cần so đo với cô ấy."

Lâm Dương lúc đầu bị mắng, sắc mặt hơi khó chịu.

Nhưng sau khi nghe tôi nói lại vui vẻ trở lại:

"Không sao đâu, không sao đâu, anh không tranh cãi với cô ấy nữa. Vợ ơi, anh sẽ làm bất cứ điều gì vì em."

Tôi gật đầu giả vờ xúc động.

Dù mỗi lời ta nói đều khiến tôi muốn giết anh ta nhưng tôi vẫn phải kiên nhẫn giả vờ yêu, khỏi phải nói cũng hiểu tôi đang nóng ruột tới mức nào!

Tôi ôm cái bụng to diễn hồi lâu, cuối cùng cũng diễn xong vở kịch với anh ta.

Thật không may, chúng tôi không thể nhận được giấy chứng nhận ly hôn ngay lập tức, mà phải đợi sau một tháng hòa giải mới giải quyết đơn ly hôn.

Không còn cách nào khác, tôi đành chịu đựng cảm giác buồn nôn và trò chuyện với Lâm Dương thêm một tháng nữa.

Trong một tháng đó, Lâm Dương đã xem tình hình hiện tại giữa mẹ anh ta và La Yên như là chuyện cười mà kể cho tôi nghe

Anh ta cho biết chị dâu và anh trai đã ly hôn nhưng vì anh trai anh ta bây giờ chẳng còn gì lại sợ sau này không lấy được vợ nên gã cứ không chịu ly hôn.

La Yên không còn cách nào khác, ly hôn không được thì vẫn phải trả nợ.

Cô ta không còn cách nào khác đành xấu hổ về nhà xin tiền hồi môn từ mẹ đẻ, nhưng mẹ cô ta đã dùng hết tiền để mua một căn nhà cho anh trai cô ta rồi, còn tiền đâu nữa mà đưa.

Ai cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô ta không những không lấy lại được một xu mà còn bị mẹ mắng đến mức gần như cắt đứt quan hệ hai mẹ con!

Bây giờ La Yên đơn giản buông xuôi, không vội vã gì nữa. Hằng ngày cô ta chỉ cầm điện thoại di động, không biết trò chuyện với ai.

Mẹ Lâm Dương cuối cùng cũng sợ hãi rồi, bà ta sợ rằng nếu La Yên thật sự bị bà ta ép rời đi, sau này con trai bà ta sẽ khó tìm được vợ!

Vì vậy, bà ta quyết định bán nhà để giúp con trai trả nợ.

Nhưng sau hơn nửa tháng niêm yết, không có ai đến xem nhà, Lâm Dương nói với bà ta rằng nhà bây giờ khó bán, một thời gian dài không bán được là chuyện bình thường.

Nhưng họ không biết rằng nhân viên môi giới đã liên lạc với Lâm Dương nhiều lần, nói muốn đưa khách hàng đi xem nhà nhưng anh ta luôn từ chối vì trong nhà không có ai.

Lâm Dương hoàn toàn không muốn bán căn nhà này.

16.

Cuối cùng cũng qua một tháng.

Tôi đeo một chiếc bụng giả lớn hơn một cỡ và thành công lấy được giấy chứng nhận ly hôn từ Lâm Dương.

Điều buồn cười là Lâm Dương thực sự còn phấn khích hơn tôi.

Anh ta đứng ngoài cửa kính xe nhìn tôi trìu mến:

"Tiểu Vũ, em đã nguôi giận chưa? Vậy anh theo đuổi em lần nữa được không?"

Tôi hạ cửa xe xuống, nhìn vào mắt anh ta rồi mỉm cười khinh bỉ.

Sau đó, tức giận mắng vào mặt hắn:

"Chết tiệt! Anh xứng à?"

“Kiếp sau rồi tính nhé!”

Sau đó, trong lúc hắn còn đang hoang mang, tôi cởi chiếc bụng giả buộc trên người mình ra và ném cho hắn.

"Cầm lấy! Tự mình sinh đi!"

Nói xong, Thiên Thiên đạp ga, phả khói xe vào mặt hắn rồi lái chở tôi đi.

Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn Lâm Dương ôm bụng giả, ánh mắt từ đờ đẫn chuyển sang bàng hoàng, rồi lại vô cùng phẫn nộ.

Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, bật cười.

Thiên Thiên cũng cười lớn như tôi, một tiếng cười nhẹ nhõm và một tiếng cười nắc nẻ.

Trên xe tràn ngập không khí vui vẻ.

Sở dĩ chúng tôi có thể thoải mái như vậy là vì chúng tôi thực sự không có gì phải sợ cả.

Xe thuê, Lâm Dương không thể dựa vào biển số xe tìm ra chúng tôi. Trước đó, tôi cũng đã bán nhà và xe, Lâm Dương hoàn toàn không biết địa chỉ của tôi.

Tôi cũng tìm được cơ hội việc làm tốt hơn ở một thành phố khác. Công ty của Thiên Thiên cũng có chi nhánh ở thành phố đó, trước đây cô ấy từng là sếp nhỏ.

Đến lúc đó chúng tôi vẫn có thể ở với nhau.

Sợ cuộc sống của Lâm Dương sung sướng quá, chúng tôi đã biên tập lại đoạn ghi âm trò chuyện với anh ta, trong đó ghi lại rõ ràng mọi việc anh ta làm trong khoảng thời gian này.

Sau đó, gói nó lại, gửi cho mẹ và chị dâu anh ta.

Không cần nói cũng biết sự tức giận của hai người phụ nữ đủ cho anh ta lãnh đủ

Sau đó.

Thiên Thiên và tôi đang thăng tiến trong công việc.

Tình cờ, chúng tôi nhận thấy có cơ hội kinh doanh, sau đó cả hai chúng tôi đều từ chức và bắt đầu công việc kinh doanh riêng.

Vừa hay tôi bắt kịp xu hướng của ngành, kiếm được rất nhiều tiền.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài với Thiên Thiên, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ.

“Chị dâu đến công ty gây rối khiến anh mất việc. Anh trai anh mới vừa được thả ra, vừa ra ngoài là đánh anh. Mẹ anh nhìn anh bị đánh mà không nói một lời.” Bây giờ tất cả bọn họ đều căm ghét anh, muốn đuổi anh ra ngoài, anh nhớ em. Anh không trách em đã lừa dối anh, em trở về bên anh được không?.

Tôi không thể đếm được mình đã chặn bao nhiêu số như vậy.

Chỉ lần này, tôi đổi ý và không chặn anh ta ngay.

Nhìn Thiên Thiên ở phía xa đang nhặt vỏ sò trên bãi biển, tôi mỉm cười nhắn với anh ta:

"Đừng nhắn tin cho tôi nữa, Thiên Thiên sẽ tức giận."

Sau đó, tôi xóa tin nhắn và chặn số.

Tôi nhặt những bông hoa dại mới hái, chạy về hướng Thiên Thiên.

——Hết——