Chương 1 - Tôi Muốn Giết Cả Nhà 801


1.

Ba giờ sáng.

Lúc tôi vừa định mở Vương Giả Vinh Diệu để leo rank thì bỗng nhiên phát hiện Wifi đã bị ngắt kết nối.

Khi đang dò lại Wifi, có một cái tên Wifi đã thu hút sự chú ý của tôi.

"Muốn gi//ết cả nhà 801."

Tôi sững người.

Vì số nhà của tôi chính là 801.

Cảm giác bất an khó tả bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Tên này là ai? Có bệnh hả?

Nhà tôi ở trong căn hộ chung cư, cho nên tôi chắc chắn "801" mà hắn đề cập đến chính là nhà tôi.

Tôi thử kết nối vào Wifi này.

Nhưng bất ngờ thay, tên Wifi lại đổi thành "Bị phát hiện rồi".

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình.

Hắn làm sao biết tôi đã phát hiện ra?

Giống như có một đôi mắt vô hình đang lén lút nhìn tôi.

Tín hiệu Wifi này rất mạnh.

Rõ ràng, nó ở ngay trong tòa nhà này.

Bố mẹ tôi đã ngủ từ lâu.

Tôi mất hết hứng thú chơi game, cả người run rẩy.

Tên này... chắc chắn là đang đùa ác ý.

Trước đây tôi đã lướt qua những bài đăng như thế này, quả thật có người rất thích mấy trò đùa ác ý như vậy.

Tôi lẩm bẩm chửi tên thần kinh đó vài câu, sau đó định tắm rửa rồi đi ngủ.

Nhưng bỗng nhiên, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa này có chút kỳ lạ.

Mỗi tiếng cách nhau rất lâu, rất nặng nề.

Tuy nhiên, khoảng cách thời gian giữa các tiếng gõ hoàn toàn giống nhau.

Giống như có ai đó đang cố tình quấy phá vậy.

Hơn nửa đêm rồi, có thể là ai chứ?

Tôi không đặt đồ ăn khuya.

Tôi nhắn tin cho bạn trai, anh ấy cũng không đặt đồ ăn cho tôi.

Tôi có chút sợ hãi.

Trong lòng luôn cảm thấy tối nay có gì đó không ổn.

Đầu tiên là nhìn thấy tên Wifi đáng sợ đó, giờ lại có người gõ cửa.

Chắc chắn tôi sẽ không mở cửa.

Tôi nhẹ nhàng đi đến phòng khách.

Phòng khách tối đen như mực, đèn vẫn chưa được bật lên.

Cũng may, nhà tôi có gắn camera phía ngoài.

Tôi nhìn vào màn hình camera.

Có một người đang đứng trước cửa.

Nhưng chiều cao của người này rất kỳ lạ.

Trong phạm vi của ống kính camera, không thể nhìn thấy được đầu anh ta, mà chỉ nhìn thấy một thân hình cao lêu nghêu.

Rần, rầm!

Tiếng gõ cửa vang lên liên tục.

Toàn thân tôi nổi da gà.

Tại sao tiếng gõ cửa nghe có vẻ quái lạ như vậy?

Bởi vì anh ta không hề gõ cửa bằng tay, mà dùng đầu của mình đập vào cửa!

Ngay lập tức, trong đầu tôi hình dung ra một cảnh tượng.

Có một người đàn ông cao gần hai mét đứng bên ngoài, dùng đầu đập liên tục vào cửa một cách cứng nhắc.

Tôi vô cùng sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Cảnh sát nói họ sẽ cử người đến ngay lập tức.

Dặn dò tôi tuyệt đối không được mở cửa.

Đương nhiên tôi sẽ không mở cửa.

Tôi không ngốc.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình camera, tim đập thình thịch.

Tên quái nhân đó đã đập cửa khoảng mười phút.

Tôi nín thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Có lẽ hắn thấy bên trong không có động tĩnh gì, nên cuối cùng cũng dừng lại.

Tôi nhìn thấy hắn quay người chuẩn bị rời đi.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này tôi mới phát hiện ra sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh.

Bất chợt giọng nói của mẹ vang lên phía sau.

Bà ấy luôn nói chuyện rất lớn tiếng:

"Con nhóc ch//ết tiệt này, nửa đêm không ngủ lại còn gọi đồ ăn à? Mẹ đã ngủ rồi còn bị tiếng gõ cửa đánh thức!"

Mẹ tôi kéo áo ngủ, lớn tiếng phàn nàn.

Tôi sợ hãi đến mức ch//ết lặng.

Tôi vội vàng nhìn lên màn hình camera, thấy người đàn ông đó đột ngột xoay người lại.

Sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Toàn bộ khuôn mặt được quấn băng vải kín mít, trên băng vải nhuộm những vết bẩn màu đỏ sẫm, chỉ lộ ra đôi mắt đầy tơ m//áu.

Đôi mắt hắn mở to, như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.

Hắn nhìn chằm chằm chúng tôi qua cánh cửa.

Và tên Wifi lúc này cũng đã đổi thành: "Tôi biết cô đang ở sau cánh cửa".

2.

Da đầu tôi tê dại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, mẹ tôi cũng nhìn thấy người đàn ông kỳ quặc bên ngoài, bắt đầu nhận ra có điều gì không ổn.

Mặt mẹ tái nhợt, khẽ hỏi tôi:

"Đó là ai vậy? Sao mà đáng sợ thế?"

"Con không biết, nhưng chắc chắn hắn không bình thường. Con đã báo cảnh sát rồi, lúc nãy hắn định đi, nếu không phải do mẹ đột nhiên hét lên..." Tôi sợ hãi nói.

Lúc này, bố tôi cũng nghe thấy tiếng động và bước ra khỏi phòng.

Bố vừa nhìn thấy người đàn ông bên ngoài, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

"Đừng lo, chỉ cần chúng ta không mở cửa, hắn ta chắc chắn không vào được..." Tôi trấn an mọi người, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.

Người đàn ông kỳ quặc đó nhìn chằm chằm vào cửa nhà chúng tôi một lúc lâu, rồi quay người đi sang nhà bên cạnh.

Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng xoay chìa khóa ở nhà kế bên.

Tiếp theo, là tiếng mở cửa.

Mẹ tôi bỗng nhiên nhớ ra:

"Con nói xem, có phải là hàng xóm ở bên cạnh không? Mẹ nghe nói căn hộ bên đó có một cặp đôi trẻ mới dọn đến, chúng ta vẫn chưa gặp mặt họ..."

"Họ có chìa khóa, chắc chắn là nhà bên cạnh rồi, người trẻ bây giờ đều thích chơi mấy trò cosplay đó à?"

Sau khi nghe xong, tôi thấy lời mẹ nói cũng có lý.

Có lẽ tên của Wi-Fi chỉ là do ai đó cố tình dọa tôi mà thôi.

Ngày hôm qua, quả thật có một gia đình đã dọn đến căn hộ bên cạnh.

Tuy nhiên, tôi chỉ thấy bên ngoài đặt một tấm thảm chùi chân, vẫn chưa thấy người nào cả.

Có thể người hàng xóm đó say rượu, nên đã gõ cửa nhầm nhà.

Nghĩ vậy, tôi cũng an tâm hơn một chút.

Nhưng tôi đợi nửa ngày, vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Sao lâu như thế mà chưa nghe thấy tiếng đóng cửa?

Ai lại đi về nhà muộn mà không khóa cửa chứ?

Càng tưởng tượng, lòng tôi càng hoảng sợ.

Tôi kể chuyện này cho bố mẹ nghe, họ cũng thấy không ổn.

Cho nên, tôi quyết định thử gửi kết bạn với nhà bên cạnh qua nhóm chat của chung cư.

Trong nhóm chat quả nhiên có một thành viên ghi chú là 802.

Hình đại diện là ảnh một nữ nhân vật hoạt hình.

Vừa nhìn đã biết đây là một người trẻ tuổi.

Tôi thử gửi kết bạn.

Gần như ngay lập tức, yêu cầu kết bạn đã được đồng ý.

802: [Có chuyện gì vậy ạ?]

Tôi: [Cho tôi hỏi, người vừa nãy có phải bạn trai của cô không? Anh ta cứ đập cửa nhà tôi mãi.]

802: [Thật xin lỗi, bạn trai của em say rượu. Hôm nay là lễ hội cosplay, anh ấy cosplay một nam nhân vật bị băng bó kín mặt, không làm mọi người sợ chứ? Anh ấy nôn ói đầy cửa ra vào, em còn chưa kịp đóng cửa.]

Đọc lời giải thích của 802, tôi thở phào nhẹ nhõm.

À thì ra là vậy.

Nhu vậy mọi chuyện đã rõ ràng rồi.

Hóa ra vừa nãy là do anh ta nôn ói.

Có lẽ đang bận dọn dẹp nên chưa kịp đóng cửa.

Tôi:[Không sao, tôi cũng hơi hoảng sợ, biết chuyện như vậy là được rồi.]

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa ở nhà bên cạnh.

Nhưng có vẻ rất kỳ lạ.

Cửa không đóng hẳn, mà chỉ nghe tiếng kẽo kẹt, sau đó thì không nghe thấy tiếng đóng cửa nữa.

Tiếng kẽo kẹt đó cứ lặp đi lặp lại vài lần.

Dường như có người đang muốn đóng cửa, nhưng lại bị thứ gì đó ngăn cản khiến cánh cửa không đóng được.

Suýt nữa tôi lại bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ ch//ết khiếp.

Nhưng nghĩ lại, tối nay là một ngày giông bão.

Mưa gió ầm ĩ.

Lỡ đâu là do gió thổi?

Nên 802 chưa kịp đóng cửa.

Tôi không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Càng nghĩ càng sợ.

Bỗng ngay lúc đó, một tiếng thét chói tai xé toạc màn đêm.

Là tiếng thét từ nhà bên cạnh.

Lúc này, có một tia sấm sét lóe qua cửa sổ.

Tôi hoảng hốt toát cả mồ hôi lạnh.

Bố mẹ nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.

Tôi run rẩy nhắn tin cho 802:

[Có chuyện gì vậy? Vừa rồi có phải là tiếng hét của cô không? Cô có cần giúp đỡ gì không?]

Khoảng một phút sau, 802 mới trả lời.

802: [Nhà chị có hộp cứu thương không? Bạn trai em đóng cửa bị kẹp tay rồi]

Cô ấy gửi một bức ảnh.

Trong ảnh là một bàn tay với móng tay gần như tím đen.

Móng tay cái đã bị bong ra hoàn toàn, m//áu thịt be bét.

3.

Tôi rùng mình. Vừa nhìn thôi đã thấy đau kinh khủng rồi.

Cho nên vừa rồi hét to như thế cũng phải thôi.

Họ mới dọn đến đây, chưa chuẩn bị đồ sơ cứu cũng là chuyện bình thường.

Mẹ tôi là y tá ở trạm y tế cộng đồng, ở nhà có sẵn nhiều đồ y tế.

Nhìn thấy vết thương, mẹ tôi vỗ đùi nói, phải xử lý khẩn cấp ngay.

Là y tá, phản ứng đầu tiên của mẹ là mở cửa sang nhà bên cạnh để giúp họ xử lý vết thương.

Tôi vội vàng ngăn lại, lắc đầu nói:

"Đừng đi."

Mẹ nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, có chút sốt ruột nói:

"Mẹ phải sang nhà bên cạnh xử lý vết thương trước đã."

Tôi nhìn màn hình camera, tim bỗng nhiên đập thình thịch.

Trên màn hình, chỉ toàn là màu đen.

Nếu nhà bên cạnh mở cửa và bật đèn, tôi sẽ nhìn thấy ánh sáng từ hành lang.

Tuy nhiên, bên ngoài hiện tại lại tối đen như mực. Rõ ràng, nhà bên cạnh không hề mở cửa.

Tối nay mưa gió ầm ĩ, lại không có ánh trăng.

Vậy thì nhà bên cạnh làm thế nào để xử lý chất nôn mà không bật đèn?

Tôi nói nghi ngờ này với bố mẹ.

Bấy giờ, mẹ tôi mới cảm thấy bất thường.

Mặt mẹ tái nhợt, nói may mắn là vừa rồi không ra ngoài.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Màn hình camera hiển thị khuôn mặt của một cô gái trẻ.

Cô gái có gương mặt gầy gò, đôi mắt to tròn. Do ánh sáng lờ mờ, nên trông khá đáng sợ.

"Chị có ở nhà chứ? Xin chị giúp em với, bạn trai em rất đau đớn, em đã gọi 120 rồi, phải mất một lúc nữa họ mới đến đây.”

Giọng nói của cô gái nghe rất lo lắng.

Mẹ tôi là một người tốt bụng.

Nhìn thấy cô gái lo lắng như vậy, bà ấy lập tức quên hết mọi chuyện.

Mẹ tôi đưa tay ra định mở cửa.

Tôi và bố vội vàng ngăn cản.

"Cô gái trông đáng thương thế kia, chúng ta có thể giúp thì nên giúp chứ..."

Mẹ tôi lẩm bẩm nói.

Tôi chỉ vào màn hình camera: "Mẹ nhìn kìa, có gì đó không ổn."

Do chuông cửa có camera nhận diện khuôn mặt nên đã tự động bật chế độ ban đêm.

Trên sàn nhà bên cạnh cô gái, có bóng người đổ xuống.

Bóng người đó nằm im bất động.

Bố tôi khẽ nói: "Hay là anh chàng nhà bên cạnh đau quá ngất đi?"

Nhưng lúc này, mẹ tôi đã bình tĩnh trở lại.

Mặt mẹ tôi tái nhợt, lắc đầu nói: "Bị kẹp tay tuy rất đau, nhưng cũng không đến mức lập tức ngất xỉu như vậy."

Thấy chúng tôi không mở cửa, tiếng gõ cửa ngày càng gay gắt hơn, mắt cô gái cũng mở to.

Cô ta đưa mắt sát vào chuông cửa, như muốn xuyên qua nó để nhìn chúng tôi đang đứng bên trong.

Mắt cô ta mở to đến mức suýt lòi ra ngoài:

"Sao còn không mở cửa, tôi thực sự cần sự giúp đỡ của các người!"

Tôi quyết định không mở cửa nữa.

Ngay sau đó, cô ta đột nhiên biến mất khỏi màn hình camera.

Giống như có thứ gì đó đang đứng bên cạnh kéo cô ta đi.

Tôi nghe thấy tiếng kéo lê bên ngoài cửa và tiếng vải va vào nhau sột soạt.

Sau đó, có tiếng "rầm" vang lên từ nhà bên cạnh.

Cửa đóng rồi.

Tiếp theo, tôi không còn tiếng động nào nữa.

Hành lang lại chìm vào yên tĩng ch//ết người.

Tôi vô cùng lo lắng.

Nhưng bây giờ, chúng tôi chỉ có thể chờ cảnh sát đến, không thể làm gì khác.

Thật bất ngờ, 804 lại thêm tôi vào nhóm chat.

Tầng của chúng tôi có tổng cộng ba hộ dân, 803 không có người ở và đang trong quá trình sửa chữa.

804 hỏi tôi có nghe thấy tiếng động gì không.

Hộ dân 804 là một huấn luyện viên boxing, tôi gọi anh ấy là anh Trần.

Mặc dù không kết bạn wechat, nhưng bình thường gặp nhau đều chào hỏi.

Anh Trần là người có lòng nhân ái, tôi thấy anh ấy nuôi rất nhiều chó hoang.

Tôi trả lời anh Trần, bảo anh ấy đừng ra ngoài.

[802 có gì đó không được bình thường.]

Nhưng vừa nghe vậy, anh Trần lại nhất quyết muốn mở cửa ra ngoài xem.

Tôi gửi ba dấu hỏi.

4.

Trong hành lang vang lên tiếng mở cửa.

Chắc là 804 mở cửa rồi.

Tôi cực kỳ lo lắng.

Anh Trần này sao lại không chịu nghe lời nhỉ?

Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở nhà bên cạnh.

"Rầm! Rầm!"

Tiếng gõ cửa vang lên.

Anh Trần còn gõ cửa nữa.

Tôi căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.

Anh ấy gõ mãi mà nhà bên cạnh cũng không chịu mở cửa.

Tôi suýt nữa lao ra ngoài kéo anh Trần về.

Nhưng anh ấy như con lừa ương bướng, còn cố gắng vặn tay nắm cửa.

Tôi nghe thấy tiếng anh Trần lẩm bẩm bên ngoài: "Cửa không khoá."

Anh Trần lại còn dám mở cửa.

Trán tôi đã đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng lo lắng cho anh ấy.

Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, anh Trần là huấn luyện viên boxing, tuy không cao nhưng thân hình vạm vỡ, khoẻ mạnh.

Nếu thực sự có kẻ gi//ết người, có lẽ anh Trần sẽ chế ngự được hắn ta.

Nghĩ vậy, tôi bớt lo lắng hơn nhiều.

Cũng không biết anh Trần có thật sự liều lĩnh hay không, mà anh ấy lại gọi video qua wechat cho tôi.

Tôi do dự mấy giây, sau đó vẫn bắt máy.

Trên màn hình, camera đang hướng về căn hộ 802.

Cửa hé mở một khe hở rộng khoảng hai ngón tay.

Bên trong tối đen như mực.

Gây cho người ta cảm giác bất an.

Anh Trần đưa tay ra đẩy cửa.

Nhưng chỉ đẩy được 1/3 cửa thì không thể đẩy được nữa.

Giọng anh Trần vang lên đầy thắc mắc: "Có thứ gì đó chặn phía sau cửa à?"

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Giống như có ai đó đang đứng phía sau cánh cửa, và chặn cửa lại.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, tôi suýt không thở nổi.

Tôi định lên tiếng nhắc nhở anh Trần.

Anh Trần lại thử đẩy cửa thêm vài lần, nhưng vẫn không mở được.

"Anh Trần, sau cửa có..."

Tôi định nói, anh Trần đã đẩy cửa ra:

"Vừa nãy sao không đẩy được, giờ lại đẩy được nhỉ?"

Anh Trần lẩm bẩm.

Mặt tôi tái nhợt.

Chắc chắn vừa nãy có người đứng sau cánh cửa đó.

Hiện tại, hắn đã yên lặng di chuyển sang hướng khác.

"Anh Trần, đừng vào, vừa nãy có người đứng sau cửa..."

Tôi hạ giọng nói, giọng run rẩy.

Nhưng anh Trần dường như không nghe thấy.

Tôi nhận ra, có thể anh ấy không bật mic.

Cửa được mở ra, tôi nhìn thấy toàn cảnh căn hộ 802.

Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.

Dưới ánh sáng điện thoại, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của đồ đạc.

Đúng như cô gái lúc nãy nói, 802 mới dọn đến hôm qua, trong phòng khách có rất nhiều thùng carton chuyển nhà chưa dọn dẹp.

Hình ảnh mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn thấy trên chiếc ghế sofa trong phòng khách có một bóng người.

Như thể trong bóng tối, có ai đó cúi đầu, ngồi im bất động.

Trong lòng tôi sợ hãi tột độ.

Có lẽ anh Trần cũng đã nhìn thấy, tôi thấy camera rung lắc một chút.

Hơi thở của anh Trần trở nên nặng nề hơn.

"Người anh em?" Anh Trần gọi to về phía bên đó.

Im lặng.

Không ai trả lời anh ấy.

Anh Trần mò mẫm, muốn bật đèn.

Ngay giây tiếp theo, anh ấy hết lên "Ch//ết tiệt", cả người bật dậy!

5.

Hơi thở của anh Trần gấp gáp lạ thường.

Cách một màn hình, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh ấy.

Mặc dù tôi biết anh Trần không nghe thấy.

Nhưng tôi vẫn cố gắng hét lên: "Mau đi đi! Anh Trần..."

Anh Trần thở hổn hển, nói: "Vừa nãy tôi định bấm công tắc đèn, nhưng lại sờ phải một bàn tay trên công tắc..."

Nghe lời mô tả của anh Trần, tôi cũng cảm thấy da đầu tê rần.

Trong nháy mắt, tôi tưởng tượng ra khung cảnh đó.

Anh Trần đưa tay ra định bật đèn.

Nhưng trên công tắc, lại đè lên một bàn tay xám xịt.

Tuy nhiên, lúc này anh Trần như ăn phải gan hùm, vậy mà vẫn không bỏ chạy.

Anh ấy đưa tay bật công tắc một lần nữa.

Lần này, đèn bật sáng.

Tôi cũng nhìn thấy rõ ràng hơn.

Trên ghế sofa thực sự có một người đang ngồi.

Là một người đàn ông.

Nhưng không phải là tên quái vật quấn băng mà tôi nhìn thấy.

Mà là một người đàn ông có thân hình gầy gò.

Người đàn ông đó cúi đầu rất thấp, ngồi trên ghế sofa, không nói một lời.

Anh Trần nghi ngờ bước đến gần, vỗ vai anh ta:

"Anh em, có chuyện gì vậy?"

Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng xảy ra khiến da đầu tôi muốn nổ tung.

Cái đầu của người đàn ông, trực tiếp rơi khỏi cổ.

Anh ta vốn dĩ không cúi đầu.

Mà là đầu đã bị ai đó cắt lìa, sau đó được đặt trở lại!

6.

Anh Trần hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Tôi cũng run rẩy theo.

Cuối cùng anh ấy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, lăn một vòng bò về phía cửa.

Tôi để ý thấy, trên tay anh Trần vẫn cầm một con dao gọt trái cây.

Nhưng chưa kịp chạy đến cửa, cửa bỗng dưng đóng sầm lại.

Anh Trần điên cuồng vặn tay nắm cửa, nhưng vẫn không mở được.

Bỗng nhiên, video bị ngắt kết nối.

Tôi che miệng, sợ hãi đến mức suýt hét lên.

Bố mẹ tôi nhìn sang, vẻ mặt cũng chẳng khá hơn tôi là bao.

Bỗng nhiên, bố tôi cau mày nói: "Bố nhớ ra rồi, cửa nhà bên cạnh mới được thay mới, là loại cửa thông minh có mật mã, có thể kết nối với điện thoại.

"Nếu ai đó điều khiển trên điện thoại, cửa có thể tự động đóng mở."

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Có người đã gi//ết người, và giờ đang lẩn trốn trong nhà 802.

Bỗng chốc, mọi thứ đã được sáng tỏ.

Tên quái vật quấn băng có lẽ không phải là chủ nhân thực sự của căn hộ 802.

Người đàn ông bị cắt cổ trên ghế sofa mới chính là chủ nhà 802.

Tên quái vật đã gi//ết ch//ết chủ nhà 802, sau đó đe dọa nữ chủ nhà đến đây cầu cứu.

Hắn muốn lừa chúng tôi mở cửa.

Nhưng làm sao hắn lại có được chìa khóa của nhà 802?

Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Lúc này, an toàn của anh Trần là quan trọng nhất.

Tôi và bố nhìn nhau, cả hai đều cùng chung một ý nghĩ.

Chúng ta phải mở cửa cứu người.

Anh Trần là một người tốt, mặc dù có hơi ngốc nghếch.

Nhưng nếu bây giờ chúng tôi khoanh tay đứng nhìn, nhất định chúng tôi sẽ day dứt cả đời.

Bố tôi đi vào lấy bếp lấy một con dao chặt thịt ra.

Còn tôi thì cầm gậy đánh golf, mở cửa đi ra ngoài.

Một cơn gió lạnh mang theo nước mưa tạt thẳng vào mặt tôi.

Tôi và bố đứng trước cửa nhà 802.

Nếu nói không sợ là nói dối.

Nhưng bây giờ cảnh sát chưa đến, chúng tôi là người duy nhất có thể cứu được anh Trần.

Tôi thử mở cửa.

Điều bất ngờ là, cửa đã bị tôi đẩy ra dễ dàng.

Giống như người bên trong đang đợi chúng tôi đến vậy.