Chương 2 - Tôi Muốn Giết Cả Nhà 801


7.

Tôi sợ hãi đến mức hai chân run rẩy.

Bố tôi hạ giọng nói: "Con gái, con đi theo sau bố. Nếu có gì bất thường, con cứ chạy đi, mẹ sẽ mở cửa cho con."

Tôi gật đầu.

Lý do bố tôi đồng ý cho tôi đi theo là vì tôi có thể lực khá tốt.

Tôi là thành viên đội Taekwondo của trường, đai đen Taekwondo.

Bình thường tôi cũng thường xuyên tập luyện thể lực.

Đối phó với một người đàn ông trưởng thành bình thường, tôi không gặp vấn đề gì.

Bố tôi đi trước bước vào căn nhà 802.

Tôi đi theo sau ông ấy.

Lúc này, trong căn hộ 802 tối đen như mực.

Cái đèn anh Trần bật đã bị ai đó tắt đi.

Tôi mò mẫm công tắc trên tường.

Đèn bật sáng, tầm mắt cuối cùng cũng sáng trở lại.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cổ họng tôi nghẹn lại.

Trên tường, đầy rẫy những vết xước.

Loại vết xước như có ai đó đang tuyệt vọng bám lấy tường, sợ bị kéo đi.

Tôi thậm chí còn phát hiện ra một vài móng tay người rơi trên sàn nhà.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi gọi anh Trần.

Nhưng không ai trả lời.

Ngay cả trên ghế sofa, x//ác người đàn ông cũng biến mất.

Chỉ còn lại một mảng vết m//áu màu đỏ sẫm.

Bỗng nhiên, bố dùng mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi nhìn thấy một căn phòng cửa nửa khép nửa mở.

Ánh sáng vàng mờ ảo từ bên trong hắt ra, mang theo một bầu không khí hết sức quỷ dị.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một cái đầu thò ra từ sau cánh cửa.

Tôi suýt hét lên, nhưg nhìn kỹ lại, thì ra là anh Trần.

Anh Trần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chúng tôi, và giơ một cánh tay vẫy về phía chúng tôi.

Tôi và bố nghi ngờ nhìn anh ấy.

"Anh Trần, anh không sao chứ?"

Anh Trần lắc đầu, nhưng vẫn không nói gì, chỉ vẫy tay với chúng tôi.

Bố tôi vừa định bước lên, tôi rùng mình ngăn ông ấy lại:

"Không đúng, bố, có gì đó không ổn."

Động tác vẫy tay của anh Trần quá cứng nhắc.

Lặp đi lặp lại, giống như được lập trình sẵn vậy.

Và biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy không hề thay đổi.

Ngay cả mắt cũng không chớp.

"Bố, mau chạy đi!"

Tôi nắm lấy tay bố, chạy thẳng ra cửa.

Ngay lúc cửa sắp đóng lại, tôi đã thành công lôi bố ra ngoài.

Vì chạy quá nhanh, hai chúng tôi ngã lăn ra đất.

Nhưng tôi không dám chần chừ, hét lớn bảo mẹ mở cửa!

Mẹ tôi cũng phản ứng rất nhanh, cửa vừa hé một khe nhỏ, tôi và bố đã chui vào trong.

Lúc cửa sắp đóng lại, một bàn tay bất ngờ thò vào.

Làn da của bàn tay này xám xịt, cánh tay dài kỳ lạ, dài hơn nhiều so với người bình thường.

Là tên quái vật quấn băng!

Tôi hét lên bảo mẹ đóng cửa!

Mẹ tôi hung hăng đập mạnh cánh cửa.

Cánh tay đó mới rút lại.

8.

Cửa đã đóng.

Tôi thở hổn hển, tim đập thình thịch.

Những gì vừa xảy ra trong căn hộ 802 vẫn khiến tôi kinh hoàng.

Bố tôi cũng rất sợ hãi.

Nhưng ông vẫn hỏi tôi: "Con gái, vừa rồi có gì không ổn vậy? Tại sao chúng ta không vào cứu anh chàng họ Trần kia?"

Tôi hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nói:

"Bố, bố không thấy anh ấy không nói lời nào à, đó không phải là tính cách của anh Trần?”

"Hơn nữa, động tác vẫy tay của anh ấy quá cứng nhắc, tần suất cũng giống nhau.’

"Từ đầu đến cuối, anh ấy không hề chớp mắt.’

"Con nghi ngờ anh Trần đã ch//ết”.

"Vừa rồi, chỉ là có một người nào đó nấp sau bức tường, cầm đầu và tay của anh Trần, vẫy tay với chúng ta..."

9.

Nghe tôi nói vậy, bố tôi cũng sực tỉnh, mồ hôi lạnh toát ra.

Gió bên ngoài thổi phát ra âm thanh “hú hú” đáng sợ.

Nghe như tiếng khóc của phụ nữ.

Đã hơn nửa tiếng rồi, sao cảnh sát vẫn chưa đến?

Vừa nghĩ đến đây, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Đứng trước cửa là một người đàn ông mặc quân phục cảnh sát:

"Chào cô Lâm, tôi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát của cô, nên đến đây để hỏi tình hình.”

"Làm phiền cô mở cửa cho tôi."

Tôi đưa tay ra định mở cửa.

Nhưng đột nhiên, tôi lại sững sờ.

Lạ nhỉ.

Lúc tôi báo cảnh sát, tôi chỉ nói địa chỉ.

Tôi không hề nói số nhà của mình.

Vậy cảnh sát làm sao tìm được nhà tôi?

Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Cảm giác như cảnh sát bên ngoài cũng trở nên kỳ quặc.

Thấy tôi không phản ứng, anh ta lại rút thẻ cảnh sát ra.

Trên thẻ cảnh sát ghi rõ tên anh ta.

Lý Lượng.

Tôi nhìn vào bức ảnh đính kèm, đúng là anh ta rồi.

"Cô Lâm, chúng tôi có định vị điện thoại."

Tôi đã bớt nghi ngờ hơn một chút, mở cửa cho Lý Lượng.

Lý Lượng là một cảnh sát trẻ.

Anh ta rất lịch sự, cởi giày mới vào nhà.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi giày của anh ta, nhưng lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Cũng không biết là kỳ lạ ở đâu.

Thấy cảnh sát, bố mẹ tôi như nhìn thấy cứu tinh.

Lý Lượng chưa kịp nói gì, bố tôi đã tóm tắt tình hình cho cảnh sát biết.

"Ông nói đã xảy ra án mạng ở nhà bên cạnh, đúng không?"

Lý Lượng nghe chúng tôi thuật lại mọi chuyện, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.

Tôi gật đầu.

Lý Lượng hít một hơi thật sâu.

Tôi nhìn thấy bên hông anh ta có một khẩu súng.

Thấy anh ta có súng, tôi bỗng an tâm hơn nhiều.

Lý Lượng bảo chúng tôi ở yên trong nhà, đóng cửa cẩn thận.

Anh ta sang nhà bên cạnh để kiểm tra.

Mẹ tôi lo lắng nói: "Đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải cẩn thận."

Lý Lượng quay lại nhìn chúng tôi và mỉm cười: "Yên tâm đi, tôi đã bắt được nhiều tội phạm ở hiện trường vụ án mạng như thế này rồi."

So sánh với tên quái vật quấn băng, Lý Lượng có vẻ gầy yếu hơn nhiều, khiến tôi lại càng lo lắng hơn.

Tên quái vật quấn băng đó thực sự quá kỳ quặc.

Hắn ta...

Giống như không phải là người sống.

10.

Trong lòng tô luôn cảm thấy lo lắng không yên.

Dường như có một chi tiết rất quan trọng nào đó đã bị tôi bỏ qua.

Nhưng đó là gì, tôi thực sự không nhớ ra.

Là gì nhỉ……

Lý Lượng đã mở cửa và đi ra ngoài.

Một cơn gió lạnh từ sau lưng tôi thổi đến.

Cửa ban công hé mở một khe nhỏ.

Mẹ tôi quay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ: "Kỳ lạ, cửa ban công mở lúc nào vậy?”

"Ông già kia, trước khi đi ngủ ông không đóng à?"

Bố tôi: "Tôi đã đóng rồi! Hôm nay trời mưa to, sao tôi có thể không đóng cửa ban công chứ?"

"Ông đóng rồi sao cửa lại mở được? Cái rèm cửa cũng không kéo kín, ông già lẩm cẩm này..."

Nói xong, mẹ tôi đóng cửa ban công lại.

Lúc đó, tôi cũng không để tâm lắm.

Nhưng sự xuất hiện của cảnh sát không hề xua tan đi sự bất an trong lòng tôi.

Mà ngược lại, nó càng trở nên mãnh liệt hơn.

11.

Tiếng mở cửa bên cạnh vang lên.

Có lẽ Lý Lượng đã vào trong rồi.

Tôi căng thẳng lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Không có tiếng ẩu đả nào.

Yên lặng đến đáng sợ.

12.

Mười lăm phút trôi qua.

Lý Lượng ở nhà bên cạnh vẫn chưa đi ra.

Tôi lo lắng đến tột độ.

Bắt đầu tưởng tượng người cảnh sát này có phải đã bị gi//ết rồi hay không.

Dù sao, tên quái vật đó trông quá kỳ quặc.

Tôi lo lắng đến mức không thể ngồi yên trên ghế sofa được nữa, cứ đi đi lại lại trong phòng khách.

Bên ngoài trời vẫn mưa to gió lớn.

Tôi nhìn ra phía cửa sổ.

Bỗng nhiên, tôi rùng mình.

Môi tôi run rẩy.

Chi tiết mà tôi bỏ qua, lúc này bỗng xuất hiện trong đầu tôi.

Là Lý Lượng.

Lý Lượng quá sạch sẽ.

Cho dù anh ta dừng xe trước cửa chung cư, muốn đi vào sảnh cũng phải đi qua một hành lang ngoài trời.

Nhưng lúc nãy khi Lý Lượng thay giày, giày của anh ta không hề bị ướt!

Giả sử anh ta có che ô, thì đế giày ít nhất cũng phải ướt và dính bụi.

Nhưng đế giày của Lý Lượng rất khô ráo.

Anh ta không phải từ bên ngoài đến đây, mà từ đầu đã ở ngay tại chung cư này.

13.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng vang lên.

Là cảnh sát đã tiếp nhận cuộc gọi báo án của tôi trước đó.

Cảnh sát áy náy nói với tôi: "Cô Lâm, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi đã cử một nhân viên cảnh sát đến, nhưng trên đường lại gặp tai nạn, hiện tại anh ấy đang hôn mê và được đưa vào bệnh viện.”

“Chúng tôi đã cử hai nhân viên cảnh sát khác đến, sẽ có mặt sau hai mươi phút nữa.

“Cô Lâm, sao cô không nói gì? Cô có nghe không?"

Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Tôi không còn nghe rõ cảnh sát nói gì nữa.

Lý Lượng không phải là cảnh sát.

Hắn giả mạo cảnh sát gõ cửa nhà tôi, rốt cuộc có mục đích gì?

Bây giờ, hắn lại vào nhà bên cạnh, vẫn chưa ra.

14.

Tiếng mưa đập vào cửa sổ, vô cùng chói tai.

Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc tủ quần áo.

Chiếc tủ này, chúng tôi chuyển đến từ căn nhà cũ.

Tôi muốn vứt nó đi, nhưng mẹ tôi không nỡ.

Do tủ quá to, nên không phù hợp để đặt trong phòng.

Vì vậy, nó được đặt ở phòng khách, dùng để đựng quần áo theo mùa không mặc.

Tôi có bệnh ám ảnh cưỡng chế.

Tất cả các tủ trong nhà phải được đóng kín.

Bình thường, nếu có khe hở nhỏ nào, tôi nhìn thấy cũng phải đóng lại.

Trước khi đi ngủ, tôi cũng phải kiểm tra lại một lần.

Nhưng bây giờ, tủ quần áo đang mở.

15.

Hở một khe hở nhỏ xíu.

Một góc áo màu xám thò ra từ khe hở đó.

Màu sắc của chiếc áo giống hệt với chiếc áo của tên quái vật.

Nỗi sợ hãi như một chiếc búa tạ đập mạnh vào trái tim tôi.

"Bố..."

Giọng tôi run rẩy đến mức nói không thành tiếng:

"Bố có áo màu xám... không?"

Bố tôi không hiểu chuyện gì, lắc đầu:

"Con biết mà, bố không bao giờ mặc áo màu xám."

"Chạy..."

Cổ họng tôi cố gắng rặn ra được chữ này.

16.

"Kẽo kẹt!"

Âm thanh vang lên từ trong tủ quần áo khiến người ta ê răng.

Cánh cửa tủ bị người bên trong đẩy ra.

Chúng tôi lao ra cửa với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tôi mở cửa.

Nhưng sắc mặt tôi cứng đờ lại.

Đứng trước cửa là Lý Lượng.

Hắn cười híp mắt nhìn chúng tôi.

Nụ cười méo mó kỳ quái.

Tên quái vật khổng lồ từ từ bước ra khỏi tủ quần áo.

Tay hắn cầm một chiếc rìu khổng lồ.

Trên lưỡi rìu, m//áu vẫn đang nhỏ xuống.

Đôi mắt lạnh lẽo rợn người của hắn nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách độc ác.

Chúng tôi đã bị bao vây.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cửa ban công lại mở.

Không phải là do bố tôi quên đóng.

Mà thừa dịp Lý Lượng nói chuyện với chúng tôi, tên quái vật này đã trèo vào từ ban công căn hộ 802.

Lý Lượng chỉ muốn đánh lạc hướng chúng tôi mà thôi.

17

Tôi biết, dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng không thể chống lại hai người đàn ông lực lưỡng như vậy.

Huống chi, một người cầm rìu, một người cầm súng.

Tôi khàn giọng, cất tiếng.

Lần đầu tiên tôi nhận ra giọng nói của mình có thể vì sợ hãi mà khàn đến mức khó nghe như vậy:

"Tại sao... tại sao phải gi//ết chúng tôi?"

Lý Lượng thong thả bước vào nhà, sau đó đóng cửa.

"Cạch!" một tiếng, khóa trái cửa lại.

Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười đó vô cùng đáng sợ:

"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.”

"Tôi muốn mua nhà, nhưng tôi không đủ tiền mua nhà ở đây.”

"Có người đã nói đùa rằng, biến nơi này thành nhà m//a thì không phải sẽ tốt hơn sao?"

Lý Lượng đi đến chỗ tên quái vật quấn băng, vỗ vai an ủi hắn.

Trước mặt Lý Lượng, tên quái vật lại tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.

"Đây là em họ của tôi, bị tật bẩm sinh từ nhỏ, mặt đầy mụn cóc, nên dùng băng quấn kín mặt.

"Từ khi còn nhỏ nó đã bị bố mẹ bỏ rơi, nó lớn lên cùng tôi, đối với nó, tôi chính là vị thần cứu rỗi.

"Năm nay tôi đã ba mươi tuổi, cũng đến lúc lấy vợ mua nhà rồi. Tôi đã khảo sát khu vực xung quanh và thấy đây là nơi thích hợp nhất.

"Tôi muốn mua một căn hộ cho riêng mình, nhưng không ngờ tôi vừa đàm phán xong giá với chủ nhà, anh ta đã bán nhà cho người khác! Chỉ vì người khác trả nhiều hơn tôi năm mươi ngàn!"

Biểu cảm trên khuôn mặt Lý Lượng dần trở nên méo mó, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi nhìn anh ta, khó tin hỏi:

"Chỉ vì chuyện như vậy thôi sao?"

Tôi hoàn toàn không thể ngờ anh ta lại có thể vì một lý do vô lý như vậy mà đi gi//ết người.

"Đối với các người, đây có thể là một lý do rất buồn cười,…nhưng đây là căn nhà tôi đã nhắm đến từ lâu, chỉ vì năm mươi ngàn đồng……"

Biểu cảm của Lý Lượng trở nên điên cuồng:

"Cho nên, tôi đã thuê nhà trong chung cư này, cô đoán không sai, tôi sống ngay tầng dưới nhà cô.

"Tôi nhìn qua cửa sổ nhà đối diện, thấy đèn phòng của cô vẫn sáng.

"Tôi biết nhà cô có người.

"Ban đầu, tôi chỉ nghĩ gi//ết ch//ết các người là có thể mua được căn nhà các người đang ở với giá rẻ.

"Nhưng không ngờ, tôi lại nhìn thấy cặp đôi đã mua căn nhà mà tôi đặt trước.

"Đúng vậy, chính là 802.

"Tôi đã thay đổi ý định, nếu có gi//ết thì cũng phải gi//ết cặp đôi ch//ết tiệt đó trước."

18.

Khuôn mặt Lý Lượng hiện lên nụ cười điên cuồng và kỳ quái:

"Tên đàn ông ở 802 say xỉn, tôi gặp anh ta ở dưới lầu.

"Vì vậy, tôi tốt bụng dìu anh ta về nhà, và lén lấy chìa khóa của anh ta.

"Tôi đợi bạn gái anh ta mở cửa, rồi nấp vào trong góc.

"Tôi muốn gi//ết cặp vợ chồng khốn nạn đó.

"Nhưng tôi còn muốn lấy vợ sinh con, làm sao tôi có thể gi//ết người được?"

Lý Lượng nhìn về phía tên quái vật quấn băng, ánh mắt trở nên dịu dàng nhưng lại rất quái dị:

"Cho nên, tôi đã nghĩ đến cậu ấy.

"Tôi đã nuôi cậu ấy bao nhiêu năm nay, cũng đến lúc cậu ấy nên báo đáp cho tôi rồi.

"Cũng may, cậu ấy rất nghe lời tôi, giống như một con chó, tôi bảo cậy ấy làm gì thì cậu ấy sẽ làm nấy, thậm chí gi//ết người cũng không do dự.

"Được rồi, bây giờ các người đã biết được sự thật rồi.

"Tiểu Kiệt, gi//ết ch//ết gia đình này đi.

"Như vậy, tất cả các hộ dân trên tầng này sẽ ch//ết, và không ai muốn mua nhà ở tầng này nữa."

19.

Tên quái vật giơ rìu lên nhắm vào chúng tôi.

Hắn lao về phía chúng tôi với tốc độ cực nhanh, thân hình khổng lồ vượt xa người thường.

Tôi còn có thể cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo của cái ch//ết khi rìu vung lên.

Đôi mắt đỏ ngầu đầy căm thù gắt gao nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Trong lúc nguy cấp, bố đã đẩy tôi và mẹ ra.

Lưỡi rìu sượt qua vai bố.

Bố tôi kêu lên đau đớn.

Tôi ngước nhìn lên.

Vai trái của bố bị rìu chém một nhát lớn.

Vết thương hở cả xương.

Nước mắt tôi lập tức trào ra.

Mẹ tôi run rẩy khóc nức nở.

Bố tôi nhìn Lý Lượng cầu xin:

"Làm ơn tha cho hai mẹ con họ được không, chỉ gi//ết một mình tôi là được rồi..."

Ông ấy nhịn đau, run rẩy nói.

Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, m//áu thịt lẫn lộn, nhưng tôi không cảm thấy đau.

Lý Lượng nhìn bố tôi như nhìn một kẻ ngốc:

"Tôi không phải là một tên ngốc, họ đều nhìn thấy mặt tôi rồi, làm sao có thể tha cho họ được?

"Yên tâm, tôi không thù hận gì với các người, không giống như cặp vợ chồng bên cạnh và cái tên ở 804 kia cứ nhất quyết muốn xông vào.

"Tôi sẽ bảo Tiểu Kiệt cố gắng kết liễu các người bằng một nhát thôi, để các người ch//ết dễ dàng hơn một chút.

"Sau khi các người ch//ết, tôi cũng sẽ đốt vàng mã cho các người."

Ánh mắt Lý Lượng nhìn chúng tôi như nhìn người ch//ết.

Tên quái vật giơ cao cây rìu, nhắm vào đầu bố tôi.

Nhát rìu này giáng xuống, bố tôi chắc chắn sẽ ch//ết.

Tôi phải làm gì đó!

Trong nháy mắt, đầu óc tôi quay cuồng.

Tôi nhìn về phía Lý Lượng.

Hắn đang dồn hết sự chú ý vào Tiểu Kiệt và bố tôi, hoàn toàn không nhìn về phía tôi.

Lý Lượng là một người bình thường, khẩu súng trên người hắn chắc chắn là giả.

Hắn rất quan trọng đối với Tiểu Kiệt, nếu tôi gi//ết Lý Lượng, Tiểu Kiệt chắc chắn sẽ ngăn cản tôi.

Như vậy, bố tôi sẽ tạm thời an toàn.

Tôi nghiến răng, nhặt con dao trên sàn, lao về phía Lý Lượng.

Lý Lượng hoàn toàn không ngờ tôi sẽ tấn công hắn.

Hắn còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị tôi đè xuống sàn.

Lý Lượng gầy yếu, không phải là đối thủ của tôi.

Tôi cầm lấy con dao, vung lên chém vào cổ họng hắn.

Đúng như dự đoán, một cơn ớn lạnh sau lưng tôi ùa tới.

Tiểu Kiệt lao về phía tôi.

20

Cái rìu hung hãn giáng xuống đầu tôi.

Nhưng tôi đã né được.

Cái rìu đập xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

"Gi//ết ch//ết bọn chúng đi!"

Lý Lượng gào lên đầy giận dữ.

Ngay lúc Tiểu Kiệt chuẩn bị tấn công tôi lần thứ hai.

Bố mẹ tôi đều lao tới.

Họ ôm lấy Tiểu Kiệt từ phía sau: "Con gái, chạy nhanh đi!"

Hai người dốc hết sức lực, ôm chặt lấy Tiểu Kiệt, không cho hắn tấn công tôi.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Kiệt cũng không thể nhúc nhích.

Nhưng bố tôi đã bị thương.

Ông nhanh chóng bị Tiểu Kiệt đá ra ngoài.

Tôi đứng dậy, muốn bảo vệ mẹ tôi.

Nhưng không ngờ mẹ tôi, người bình thường sợ đau nhất, lại lao tới che chắn trước mặt tôi.

Bà ôm chặt lấy tôi.

Dùng thân hình gầy yếu của mình để che chở cho tôi.

Nước mắt tôi đã sớm rơi đầy mặt.

Chúng tôi hoàn toàn không thể đánh lại Tiểu Kiệt.

Mẹ tôi muốn dùng mạng sống của mình để bảo vệ tôi.

Cho tôi một tia hy vọng sống.

Ánh mắt căm thù của Tiểu Kiệt đổ dồn về phía tôi.

Hắn giơ cao rìu, cùng với tiếng hò reo phấn khích của Lý Lượng:

"Chém ch//ết chúng nó cho tao!"

Tôi nhắm mắt lại.

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi ôm chặt mẹ.

Nhưng ngay sau đó, tiếng súng vang lên.

Cơ thể khổng lồ của Tiểu Kiệt ngã xuống đất, gây ra tiếng động lớn.

Lý Lượng nhìn chằm chằm vào cửa, mặt xám như tro tàn.

Cảnh sát đã đến.

21.

Lý Lượng nhanh chóng bị đưa đi.

Tiểu Kiệt ch//ết tại chỗ.

Bố tôi cũng được xe cứu thương đưa vào bệnh viện.

Mẹ và tôi may mắn không bị thương.

Tôi nhìn ba th//i th//ể được chuyển từ căn hộ bên cạnh ra ngoài.

Trong đó, anh Trần là người thảm khốc nhất.

Đúng như tôi đoán, đầu và bàn tay phải của anh ấy đã bị chặt đứt.

Khi đó, Tiểu Kiệt đang nấp sau bức tường, cầm lấy đầu và tay phải của anh Trần.

Nếu lúc đó tôi thực sự đi qua thì...

Tôi rùng mình một cái.

Lông tóc dựng đứng.

22.

Nửa tháng sau.

Bố tôi xuất viện.

Vết thương của ông lành khá nhanh.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Gia đình chúng tôi lại trở về cuộc sống bình thường.

Để giải khuây, cả nhà chúng tôi chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô sống hơn một tháng.

Tối nay, tôi mới trở về căn hộ.

Khi tôi đang chuẩn bị kết nối lại Wi-Fi.

Bỗng nhiên, tôi sững người.

Tên của mạng Wi-Fi đầu tiên tìm thấy quen thuộc đến lạ lùng.

"801 còn sống, tôi muốn gi//ết hết cả nhà 801."

Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi.

Có lẽ từ đầu, mạng Wi-Fi này không phải do Lý Lượng đổi tên?

Lý Lượng cũng không hề nói gì về mạng Wi-Fi.

Lúc đó, chúng tôi cũng sắp ch//ết, anh ta không có lý do gì phải giấu giếm chuyện này.

Tôi sợ hãi nhìn ra ngoài cửa.

Tiếng bước chân nặng nề, cứng nhắc vang lên.

Cuối cùng, nó dừng lại trước cửa nhà tôi:

"801, có nhà không?"

(HẾT)