Chương 1 - Trở Thành Thế Thân


Tên truyện: 堕入光明的替身

Tác giả: 嗷呜美少女

Editor: Rắn Mập Muốn Giảm Cân

Tài trợ raw: Thanh Tiếu Quân

Phần 1:

--------------

1.

Một tờ giấy được nhét vào kẽ hở bên dưới nhà vệ sinh, trên tờ giấy có viết hai câu rất khó hiểu.

‘Không được nhận quà sinh nhật!’

‘Không được tham gia tiết thể dục!’

Trong lòng tôi cực kỳ nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng bên ngoài chẳng có ai cả nên tôi vẫn về nhà như thường lệ.

Vừa mở cửa, mẹ đứng thẳng đơ người ở giữa nhà, nghiêng đầu cười với tôi.

Tôi ngây người tại chỗ, trong lòng cảm thấy có gì đó rất kì lạ. Lúc này, trong phòng bếp lại phát ra tiếng ma sát của dụng cụ. Chỉ trong chớp mắt, ba lại mang dao đi ra khỏi phòng bếp, trên mặt ông ta là nụ cười khoa trương, dữ tợn.

Nhưng tôi nghĩ điều này quá kỳ quặc, kể từ khi ly hôn cùng mẹ, ông ta chưa bao giờ trở lại nơi này. Vừa thấy tôi, mẹ mang bánh ngọt, bắt đầu cất giọng máy móc như người máy: "Chúc con sinh nhật vui vẻ. . ."

Nhưng tiếng hát lại chẳng có chút âm điệu nào, điều này chỉ khiến tôi cảm thấy nỗi sợ hãi chưa từng có.

"Bé cưng, quà sinh nhật của con này!" Bà ấy cầm một chiếc hộp kim loại. Vừa mở hộp ra, tôi nhìn thấy đôi giày thể thao mà tôi đã mong ước từ lâu. Logo mới tinh dán ở gót khiến tôi tưởng tượng lúc di chuyển đã hấp dẫn tôi rất nhiều.

Rõ ràng trong đầu đã cảnh báo phải từ chối nhưng tay tôi vẫn nhận lấy món quà.

"Bé cưng thích không?"

"Người một nhà chúng ta phải sống hạnh phúc bên nhau, có được không?"

Ba cầm con dao tới, cắt một miếng bánh ngọt nhưng động tác của ông ta lại cưng ngắc, bánh ngọt bị cắt nát bét bắn cả kem lên mặt mẹ nhưng bà ấy lại hoàn toàn không thèm để ý tới, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên không hề thay đổi.

Dường như ở đây có gì đó đầu độc tôi, dường như nó biết tôi khát vọng việc ba mẹ đoàn tụ cũng biết được dục vọng của tôi. Bên tai vang lên tiếng thúc giục đầy hưng phấn nhưng quỷ dị của mẹ: "Bé cưng à. . . mau nhận quà đi. . .. sau đó đến trường học thật giỏi nha. . ."

Tôi nghiêng đầu nhìn qua, ngoài cửa sổ trời đã sáng nhưng rõ ràng trên đồng hồ đeo tay vẫn hiển thị rõ là tám giờ tối mà.

2.

Cảnh tượng trong phòng vẫn giữ y nguyên nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Ví dụ như: Vốn dĩ hai người đã chia tay nhưng ở chỗ này thì bọn họ dường như không hề ly dị. Thậm chí bọn họ còn chuẩn bị bánh sinh nhật cho tôi còn biết tôi muốn quà tặng gì nữa. Hay như là: hôm nay là ngày 06 tháng 09 nhưng trên lịch lại treo ngày 09 tháng 06.

Như vậy mới đúng dịp mới trở thành sinh nhật tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc lao ra đường trong cơn hoảng loạn.

Mặc dù trực giác mãnh liệt mách bảo tôi rằng tuyệt đối không thể đến trường học nhưng cho dù tôi chạy về hướng nào cuối cùng vẫn đến trường học.

Ngay lúc tôi ngơ ngẩn thì ma xui quỷ khiến tôi đã đi vào phòng học rồi. Rèm cửa sổ, tấm bảng đen, bàn ghế, dường như mọi thứ đều nhỏ hơn một chút giống như mọi vật nhìn qua gương chiếu hậu đều bị thu bé lại vậy, mọi thứ nhìn lâu khiến tôi có chút đau mắt.

Mà bạn cùng bàn của tôi lại giữ một thái độ khác thường đọc thuộc lòng từ đơn tiếng Anh.

Tiếng chuông kết thúc, chủ nhiệm lớp với mái tóc vuốt keo bóng loáng tiến vào thông báo tiết học sáng nay đổi thành tiết tự học.

Trước thềm kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, các giáo viên bộ môn đều chạy đua với thời gian để phân tích đề thi, sửa đề và trả lời câu hỏi của chúng tôi đến tận giờ nghỉ trưa. Nhưng bây giờ sao lại mặc kệ chúng tôi để chúng tôi tự học thế này?

Lúc này, dường như tôi có thể xác định được từ đầu đến cuối tôi không thoát được thế giới này.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, máy móc nghiêng đầu nói với chúng tôi: "Tiết tự học hôm nay do trưởng lớp quản nhé!"

Thầy vừa đi, bạn học trong lớp dường như đã nhảy cẫng lên hoan hô, cả lớp học cười ầm lên. Nhưng tôi lại cảm thấy những tiếng ồn ào, cười đùa này quá mức không phù hợp với thực tế mà càng cảm thấy hoang đường đến mức quỷ dị.

"Xin mọi người chú ý kỷ luật lớp!" Đột nhiên xuất hiện một giọng nói nhưng lại cực kỳ xa lạ.

Tôi nhìn về phía giọng nói kia, là một nữ sinh tóc ngắn nhưng mái tóc lại che nửa bên mặt, cả khuôn mặt lại tái nhợt nhưng đôi môi lại đỏ đến mức kì dị.

"Dù sao cũng không có giáo viên ở đây chúng ta chiếu phim đi?"

Cô ta vừa nói xong, tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có ai để ý đến cô ấy nhưng ngay sau đó đã có người đứng dậy thực hiện.

Không đúng, giờ tôi mới nhận ra trong lớp chúng tôi không hề có người nào như vậy cả.

Bạn cùng bàn tôi giống như một khúc gỗ, vẫn giữ nguyên động tác như cũ, mắt nhìn chằm chằm từ đơn tiếng Anh còn miệng thì lẩm bẩm.

Từ lúc bắt đầu chiếu phim, không khí bắt đầu trở nên kỳ quái. Trừ nữ sinh tự nhận là lớp trưởng có ánh mắt linh động thì những bạn học còn lại thì chẳng khác gì con rối vậy.

Tất cả mọi người đều máy móc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cảnh phim thay đổi nhưng trên mặt không hề có biểu cảm gì, đôi mắt trống rỗng giống như ba mẹ tôi ở nhà vậy.

Chẳng lẽ bọn họ gặp tình huống giống hệt tôi nhỉ? Nữ trưởng lớp cười điên cuồng với mọi người, há hốc miệng một cách cường điệu để lộ hàm răng trắng nõn: "Xem phim xong các cậu muốn làm gì hả?"

Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên nhưng tất cả mọi người dường như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục giữ vững tư thế ngẩng đầu nhìn màn chiếu.

Điều này khiến tôi sinh ra ý niệm chạy trốn. Nhưng vừa đứng dậy thì lại nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ nhưng cực kỳ âm u của lớp trưởng: "Bạn học, làm sao cậu còn còn có thể động đậy chứ?"

Cô ta đi về phía tôi, vẻ mặt càng lúc càng dữ tợn. Lòng bàn tay và lòng bàn chân tôi chảy đầy mồ hôi lạnh, con ngươi bị dọa đến mức co rút.

Lúc này bên tai đột nhiên vang lên một tiếng: "Chạy mau! Đừng để cô ta bắt được cậu!"

Tôi không kịp tìm hiểu xem giọng nói này rốt cuộc là của ai vội vàng co giò chạy.

"Rít. . . rít. . ."

Hơi thở của nữ trưởng lớp trở nên dồn dập nhưng tiếng rít vẫn còn vang vọng bên tai tôi, cô ta đang đuổi theo.

Tôi lao ra khỏi hành lang nhưng xung quanh đều là phòng học đóng kín, tôi không có chỗ trốn.

Rất nhanh sau đó, tôi vọt tới cuối hành lang khiến tôi hít thở khó nhọc rồi ngất đi. Đợi đến khi tỉnh lại, tôi lại trở về phòng học quỷ dị kia.

So sánh với lúc vừa rồi, tôi cảm giác như ý chí và ý thức của bản thân đều bị hạn chế. Ngay cả động tác cũng chậm chạp và đờ đẫn hơn, dường như chẳng khác gì các bạn học rối gỗ xung quanh là bao cả.

Nhưng trong lòng tôi cực kỳ hiểu rõ, tôi không thể bị cô ta khống chế được.

Màn chiếu giật giật liên tục thông báo bộ phim đã kết thúc từ lâu. Mà giọng nói của nữ trưởng lớp thoáng chút âm trầm.

"Có phải các cậu rất ghét việc giờ thể dục bị thay bởi các tiết học chính khác không?"

Lúc này trong đầu tôi thoáng qua nội dung của mảnh giấy kia ‘Không được tham dự tiết thể dục!’