Chương 2 - Trở Thành Thế Thân


Tên truyện: 堕入光明的替身

Tác giả: 嗷呜美少女

Editor: Rắn Mập Muốn Giảm Cân

Tài trợ raw: Thanh Tiếu Quân

Phần 2

---------------

3.

Tôi đần độn theo sát tất cả mọi người. Tất cả chúng tôi chẳng khác nào đám tượng gỗ đi theo sau lưng lớp trưởng. Rõ ràng vừa rồi lúc chạy trốn, tôi không hề phát hiện cầu thang ở hành lang này. Nhưng khi lớp trưởng vừa xuất hiện thì cầu thang đã xuất hiện ở khúc quanh. Ngay sau đó, chúng tôi bước lên cầu thang và bước vào một tòa nhà dạy học khác từ cầu thang tầng sáu.

Tôi thấy tòa nhà này dán một số 8 bắt mắt. Sao lại là số 8 chứ? Đầu nay nay, sau khi ở trường xảy ra vụ chết người thì trường học đã hủy bỏ việc đánh số tòa nhà dạy học. Hiện tại, tòa nhà này đã được đổi tên là ‘Tòa nhà Học Tri’.

Cho nên sau khi nhìn thấy số 8 quen thuộc nhưng căn bản không tồn tại, trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành.

Sau khi tiến vào phòng thể dục, nữ lớp trưởng lấy ra một rổ bóng: "Những người ném bóng vào rổ sẽ được xếp hàng tiếp còn nếu không ném trúng. . ." Vẻ mặt của cô ta càng lúc càng vui vẻ, quay lại chỉ vào cửa sổ trên cao: "Vậy nhảy từ đây xuống đi!"

Tôi bị dọa sợ đến mức cả người nổi da gà. Bởi vì học sinh kia chính vì nhảy cửa sổ mà chết. Mà cô ta làm như vậy rõ ràng là muốn bọn tôi chết.

"Bắt đầu từ cậu đi!" Cô ta chỉ vào bạn học đứng ở vị trí đầu tiên cũng là bạn cùng bàn của tôi.

Trong cổ họng tôi định mở miệng ngăn cản nhưng không thể cất tiếng được. Rõ ràng ở khoảng cách hai mươi mét, bạn cùng bàn của tôi không thể nào ném trúng vào rổ.

Nữ lớp trưởng nở nụ cười bén nhọn, giọng điệu hưng phấn đến mức quỷ dị: "Thật là đáng tiếc, cậu thua rồi!"

Tôi đứng ngốc tại chỗ, trơ mắt bạn cùng bàn đi về phía bệ cửa sổ, gieo mình xuống giống như một chiếc lá khô lìa cành vậy.

"Người tiếp theo!" Nữ lớp trưởng từng bước chỉ huy.

Nhưng bên tai tôi lại xuất hiện giọng nói kia: "Nhắm mắt lại, đừng nhìn cô ta!"

Tôi không biết cô ấy là ai nhưng tôi chỉ có thể làm theo. Nhắm mắt một lúc thì cơ thể tôi dần khôi phục hoạt động. Lúc này, tôi không dám hành động lỗ mãng, cũng không dám mở mắt ra nhưng mà. . ..

Đột nhiên một hơi thở lạnh lẽo xuất hiện ở bên tai tôi khiến tôi giật mình mở hé mắt nhìn.

Lúc này, một khuôn mặt dữ tợn dí sát gần tôi: "Bạn học, cậu làm tôi hơi tức giận đó!"

Nhân lúc bản thân còn tự khống chế dược cơ thể này, tôi vội chạy về phía cửa phòng thể dục để thoát thân.

Sau khi lao ra hành lang được sơn bằng màu xanh đậm, tôi nhìn thấy bóng tối vô tận ở cuối hành lang. Lúc này, một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở trong đầu tôi: "Đến nhà vệ sinh đi, tôi chờ cậu ở nhà vệ sinh!"

Mà sau lưng tôi vang lên tiếng thở dốc của nữ lớp trưởng, tôi càng lúc càng hoảng sợ, chỉ có thể làm theo hướng dẫn của giọng nói kia xông vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh trống không chẳng có ai chờ tôi cả. Nhưng may mắn một điều, không hiểu vì lý do gì mà nữ lớp trưởng không xông vào trong này. Trên bồn rửa tay xuất hiện một tờ giấy viết chữ xiêu vẹo.

Dòng đầu tiên viết: "Đây có thể là một vài quy tắc giúp cậu chạy thoát khỏi nơi này. Nhất định phải nhớ kỹ nó."

[1. Cố gắng đừng để lớp trưởng chú ý tới cậu nếu không cô ta sẽ giết cậu.]

[2. Nhà vệ sinh là nơi an toàn nhất nhưng thời gian ở trong này không thể quá ba phút.]

[3. Khi gặp nguy hiểm có thể vào phòng Giáo vụ, nhưng nếu bên trong có tiếng động gì thì không được vào!]

Hàng chữ viết bên dưới càng vội vàng hơn mà lại là màu đỏ.

[4. Tòa nhà giảng dạy này không có cầu thang nếu chẳng may nhìn thấy thì không được đi xuống!]

[5. Nếu cậu tìm thấy tôi, ngàn vạn lần cũng không thể tin tưởng tôi!]

Nhưng sau đó lại gạch xóa hai dòng bên trên này.

[6. Không được tin vào những dòng màu đỏ!]

[7. . . . .

Lúc viết đến đoạn cuối, chữ viết giống như đang muốn bay lên, có thể thấy kết thúc khá vội vàng.

Tôi nhanh chóng nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, phát hiện sắp qua ba phút rồi. Nhưng giọng nói càng lúc càng yếu ớt kia vang lên: "Cậu phát rời khỏi nơi này trước khi tiếng chuông tan học vang lên. Nếu không toàn bộ tòa giảng dạy số 8 này cũng sẽ biến mất. . ."

Tôi vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ. Nếu như một tiết học kéo dài 45 phút thì tôi chỉ còn 35 phút cuối cùng mà thôi. Nhưng tôi còn không biết mình cần phải rời khỏi đây như thế nào.

"Cậu là ai?" Tôi gào lên: "Tôi ra khỏi đây bằng cách nào chứ?"

Nhưng trả lời tôi là giọng nói quỷ dị, bén nhọn của nữ lớp trưởng: "Bạn học, cậu đi vệ sinh xong chưa?"

4.

Cô ta vẫn còn ở đó sao? Cô ta không rời đi à? Tôi sợ hãi đến mức không dám hít thở. Kim đồng hồ lúc này chỉ về một phút cuối cùng. Cửa sổ, đúng rồi, phía tây của tôi có cửa sổ.

Nếu giống như ở thế giới thực thì phía dưới cửa sổ nhà vệ sinh sẽ có đường gờ đi được lên sân thượng. Tôi không có nhiều lựa chọn chỉ đành nhảy ra ngoài. Cũng may suy đoán của tôi là chính xác, tôi cẩn thận đi dọc đường gờ về phía trước đến phòng học cách vách.

Bên trong phòng học không có một bóng người giống như cả trường học này chỉ có mỗi mình lớp chúng tôi thôi vậy.

"Bạn học, cậu đang chơi trốn tìm với tôi sao?" Nữ lớp trưởng xông vào, khuôn mặt âm trầm trở nên vặn vẹo vui vẻ nói.

Tôi nhớ lại lời nhắc nhở trên tờ giấy: ‘Nếu gặp bất cứ nguy hiểm nào thì có thể tới phòng giáo vụ!’

Nếu như tôi nhớ không lầm thì trong phòng giáo vụ có một thầy chủ nhiệm mập mạp,không biết thầy ấy có ở đó hay không.

Hành lang thẳng tắp không có điểm cuối. Hơn nữa cho dù tôi chạy như thế nào, nữ lớp trưởng đều có thể dễ dàng đuổi theo. Trước mắt, ngoại trừ phòng giáo vụ thì tôi chẳng còn chỗ nào để trốn cả. Nhưng khi tôi đến gần cửa phòng giáo vù thì nghe thấy tiếng động bên trong đó. Bên trong có tiếng nghẹn ngào và tiếng bàn ghế va chạm vào nhau.

Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Bên trong có người sao?

[Nếu như cậu nghe thấy tiếng động trong phòng giáo vụ thì không được đi vào!]

Tôi nhớ đến lời cảnh báo màu đỏ trên tờ giấy và bên dưới là một câu khiến tôi băn khoăn, suy nghĩ – [Đừng tin những lời được viết bằng màu đỏ!]

Rõ ràng tôi bị bối rối bởi lời nhắc nhở đầy mâu thuẫn này và cảm thấy khó khăn để tiến về phía trước.

"Hừ. . . Phòng giáo vụ à!" Nữ lớp trưởng ở đằng sau tức giận hét lên như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi sợ đến mức lùi lại không ngờ cánh cửa dẫn vào phòng giáo vụ chỉ khép hờ nên tôi ngã vào trong như quán tính.

Tuy nhiên cảnh tượng bên trong phòng Giáo vụ khiến máu tôi đông cứng lại. Chỉ thấy một nữ sinh gầy gò bị người ta đè chặt trên bàn, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào vỡ vụn. Mà tên đàn ông kia là trưởng phòng giáo vụ.

Ông ta vừa đung đưa cơ thể vừa vặn vẹo uy hiếp: "Biết lỗi chưa hả? Lần sau còn dám nói với người khác nữa không?"

"Mẹ ơi!"

Nữ sinh bị xâm phạm chỉ có thể co rúc người vào một góc mà run rẩy không ngừng.

Từ góc độ này, tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy. Tóc ngắn và tóc mái dài gần như che một nửa khuôn mặt.

Tôi kinh ngạc đến mức không thể hít thở được, đây không phải là nữ lớp trưởng vừa đuổi theo tôi đó sao?

Không đúng, không đúng, không phải!

Mặc dù đều để tóc ngắn và mái dài nhưng rõ ràng khuôn mặt cô bạn này có chút ngây thơ, nét mặt cũng có chút khác biệt.

Chẳng lẽ đây là em gái ruột của nữ lớp trưởng sao? Tôi bị suy nghĩ của bản thân làm cho lạnh ngắt cả người.

Sau đó, thầy trưởng giáo vụ vẫn không chịu buông tha nữ sinh, tội ác lại diễn da một lần nữa.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy tôi giống như tôi không ở cùng một không gian với bọn họ vậy. Tất cả giống như một cuộn băng video được chiếu lại vậy.

Ngay tại lúc này, cửa phòng Giáo vụ bị đạp ra. Nữ lớp trưởng xông vào, nữ sinh bị xâm phạm kia cũng biến mất. Chỉ còn lại thầy chủ nhiệm giống như đột nhiên tỉnh táo lại, giận dữ nghiêng đầu trừng mắt nhìn tôi.

Nữ lớp trưởng không để ý đến thầy chủ nhiệm đang nổi giận, mà chỉ vào tôi, ngón tay run rẩy.

"Mày nhìn thấy chứ? Vậy tại sao không cứu cậu ấy hả?"

Tôi thấy cô ta đã mất lý trí, chỉ có thể nhanh chóng chạy đi.