Chương 1 - Uyên Thù Phụng Lữ


Sau khi biết tôi thi đại học được 698 điểm, đối tượng yêu đương trong game chia tay với tôi.

“Điểm số thế này, lại còn học ngành kỹ thuật, e rằng là một con nhỏ m/ập m/ạp x/ấu x/í.”

Hắn cùng với bạn cùng phòng chê tôi xấu, lại quên tắt mic.

Sau đó đồng đội tôi x/ả s/ú/n/g khiến hắn khóc hu hu.

“Dám trap cả đàn em khóa dưới của ông đây, xui cho mày rồi con.”

Trong lễ khai giảng, tôi nhìn anh đẹp trai cao m87 trước mắt, rơi vào trầm tư.

Không phải chứ người anh em, anh mang cái mặt này đi mắng người ta là trapboy, có hấp tấp quá không thế?

1.

Sau khi có điểm thi đại học, tôi chơi game xuyên đêm.

Bố mẹ tôi còn bận đi báo tin mừng với họ hàng bạn bè, không thèm quan tâm đến tôi.

Đến nỗi sáng hôm sau, khi nhận điện thoại của Chu Tần, cổ họng tôi khàn tiếng luôn.

Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Vãn Vãn, chúng ta chia tay đi.”

Tôi và Chu Tần tình cờ quen nhau trong game.

Trình độ của hắn bình thường, nhưng có tiền phết, thuộc hệ người chơi lấy tiền đập trang bị.

Lại thêm cái miệng ngọt biết dỗ dành, tối hôm thi đại học xong, hắn tỏ tình, thế là chúng tôi ở bên nhau.

Không ngờ còn chưa đến 1 tháng đã toang rồi.

“Được.” - Tôi cũng chẳng níu kéo.

Suy cho cùng còn chưa gặp nhau ngoài đời thực, coi như thú cưng nuôi trên điện thoại ch*t, vậy thôi!

Chu Tần như thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì game chúng ta vẫn chơi chung chứ?”

Tôi cũng đồng ý.

Vừa mới đá/nh xong một trận, Chu Tần đổi avatar.

Tôi cũng chẳng để ý, định offline.

Bỗng nhiên trong tai nghe lại truyền đến một giọng điệu tr/êu ch/ọc xa lạ: “Yo, Chu Tần, sao tự dưng lại đổi avatar thế kia, chia tay rồi à?”

Hóa ra là Chu Tần quên tắt mic.

Nhưng chưa đợi tôi h/oàn h/ồn, đã nghe thấy hắn cười c/ợt nh/ả:

“Đương nhiên là phải chia tay thôi! Mày biết không, nó thi đại học được 698 điểm đấy. Lại còn bảo muốn đăng ký vào khoa công nghệ thông tin của đại học A nữa!”

“Điểm số thế này, lại còn học ngành kỹ thuật, e rằng là một con nhỏ m/ập m/ạp x/ấu x/í. Còn không chia tay thì để đợi đến khi gặp mặt bị dọa ch*t kh/iếp à? ”

Những đồng đội khác đều câ/m nín tập thể.

Chu Tần thấy lạ: “Ấy, sao mọi người đứng im hết thế…”

Pằng! Pằng! Pằng!

Đồng đội level cao bên cạnh đột nhiên n/ổ liên tục ba phát s/úng, b/ắn n/át đầu Chu Tần.

Chu Tần lập tức nổi đ/iên: “Mày đ/iên à! Gi*t ông đây làm gì…”

Giọng hắn đột ngột im bặt, cuối cùng cũng ý thức được những lời hắn vừa nói đã bị mọi người nghe thấy hết rồi.

Một giọng nói lười nhác từ từ vang lên.

“Dám trap cả đàn em khóa dưới của ông đây, xui cho mày rồi con.”

Hử???

Người đồng đội này bình thường không bật mic, nhưng kỹ năng cực kỳ ngầu lòi, trong ấn tượng của tôi, anh ấy luôn là một người lạnh lùng.

Không ngờ lần đầu nói chuyện, lại là vì ra mặt giúp tôi?

Lúc này, điện thoại đ/iên c/uồng đổ chuông, là bạn thân của tôi - Lâm Tuyết gọi đến.

Tôi out game, vừa bắt máy thì đã bị mấy lời không đầu không đuôi của con nhóc ấy oanh tạc.

“Bạn Giang Vãn thân mến! Bạn! Là vị thần trong lòng tớ!”

“Cậu thi được tận 698 điểm cơ à! Đứng đầu toàn thành phố đấy! Mau dẫn tớ thăng thiên luôn đi áaaaaaa!”

Tôi cầm điện thoại cách xa một chút: “Đừng nói nữa, chị đây vừa mới thất tình đây này.”

Lâm Tuyết: “Hỏi chấm?”

Tôi kể lại cho cô ấy một lượt những chuyện vừa xảy ra: “Hắn dám c/hê tớ x/ấu.”

Lâm Tuyết ph/ẫn n/ộ: “??? Hắn bị d/ở người à? Nếu hoa khôi trường trung học số 3 là con nhỏ m/ập m/ạp x/ấu x/í, thế bọn tớ là cái ngữ gì?!”

“Thôi bỏ đi.”- Tôi cũng lười so đo, nhớ tới những lời người đồng đội đại thần kia vừa nói, bèn gửi tin nhắn riêng cho anh ấy:

“Đàn anh ơi? Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé! Hay là chúng ta add wechat, khi nào khai giảng em mời anh bữa cơm nha?!”

Một phút sau, đàn anh lạnh lùng thưởng cho tôi đúng một từ: “Được.”

2.

Bị he/adshot ngay trước mặt mọi người ắt hẳn khiến Chu Tần mất mặt lắm, hắn out team ngay tại chỗ.

Không ngờ buổi tối, Chu Tần lại gửi tin nhắn cho tôi.

“Online đi, đấu thêm một trận!”

Xem ra hạ quyết tâm muốn lấy lại thể diện rồi, nó/ng n/ảy gớm nhỉ.

Tôi lướt qua team của hắn: “ID này trông quen thế nhỉ.”

Một giọng nói lười biếng từ tai nghe truyền đến: “Game thủ chuyên nghiệp.”

Tôi bị dọ/a ph/át kh/iếp, không tự nhiên dụi dụi tai.

Cái người này, trước đây chơi game với nhau bao nhiêu lâu, cũng chẳng nói được câu nào, từ khi ra mặt giúp tôi, thì cứ như lười gõ chữ ấy, cứ bật mic nói trực tiếp hoài.

Vẫn có chút không quen.

Tôi nhìn trang bị mới sắm trên người Chu Tần, thấy hơi lo lắng: “Thắng được không?”

Hắn quyết tâm lật ngược tình thế, chi mạnh tay lắm đấy.

Đàn anh đại thần lười biếng hỏi: “Muốn thắng hắn à?”

Tôi không chút do dự: “Đương nhiên!”

Người chơi hệ đập tiền ghê lắm đấy!

Hình như anh ấy cười nhẹ một tiếng: “Được.”

9 phút sau, Chu Tần và cả cái tên game thủ chuyên nghiệp mà hắn dùng một số tiền lớn mời về, đều bị he/adshot hết.

Tên đó chử/i tụ/c một câu, rồi off luôn.

Tôi trầm tư hồi lâu, cuối cùng gửi tin nhắn cho đại thần:

“Đàn anh, học công nghệ thông tin ở đại học A, thì có thể trở nên ngầu lòi như anh không?”

“... Chưa chắc.” - Đại thần hiếm khi rep thêm được mấy từ, “Xem năng lực thế nào đã.”

Tôi giác ngộ rồi.

“Vậy đồ ăn sáng trong vòng một tháng của đàn anh, em bao tất!”

Đại thần lại lạnh lùng trở lại, éo rep.

……

Sau khi có điểm, cuộc sống của tôi lại lần nữa trở nên bận rộn.

Làm phỏng vấn, điền nguyện vọng, thi bằng lái… hằng hà sa số việc, liên tục hơn một tháng chẳng có thời gian vào game.

Không ngờ Chu Tần lại gửi tin nhắn cho tôi.

“Vãn Vãn, lúc đầu chúng ta chia tay trong hòa bình, em không cần vì anh mà bỏ cả game đâu.”

Tôi: ??? Anh đang nói vớ nói vẩn gì thế!

Đợi khi tôi đăng nhập vào tài khoản game đã bỏ hoang rõ lâu, mới phát hiện tin đồn đã bay ngập trời.

Mấy tên nhóc thường lập đội với tôi lập tức nhắn tin đến.

“Vãn Vãn! Cuối cùng cô cũng quay lại rồi!”

“Không phải chỉ là chia tay thôi à? Có gì g/hê gớ/m đâu!”

“Cái loại chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong như Chu Tần là nông cạn nhất đấy! Chia tay cũng tốt!”

Tôi cực kỳ mờ mịt: “Không phải chứ, chỉ là gần đây tôi bận chút thôi mà.”

Nhưng mặc kệ tôi giải thích thế nào, mọi người đều không tin.

Mơ mơ màng màng một lúc lâu, tôi mới hiểu tại sao lại như vậy… Chu Tần tìm được bạn gái mới rồi.

“Chính là cái tài khoản tân binh đi cùng với hắn kia kìa, hắn mới tìm được đấy, nghe nói avatar là ảnh thật của cô ta, học phát thanh và dẫn chương trình.” - Tôi nhìn một lúc, không nhìn nổi nữa.

Trình độ n/át quá vậy, có đập tiền cũng không cứu vớt nổi, tôi nhìn mà đ/au đ/ớn giùm luôn ấy, khó cho Chu Tần phải nhẹ nhàng, dịu dàng dỗ dành, dẫn dắt người ta.

Để rửa mắt, tôi chạy đi tìm đại thần lập team.

Đại thần có lúc trông như rất bận, nhưng cũng có lúc trông rảnh rỗi lắm.

Tôi cực kỳ thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình: “Đại thần, mắt em bẩn rồi, anh thể hiện vài đường để em rửa mắt với?”

Năm phút sau, tôi và đại thần lại lập team lần nữa, khiến đối thủ khóc huhu.

Cuối cùng cũng thoải mái hơn rồi, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, không ngờ lúc sắp off game, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp, chậm rãi đó.

“Xem ra em thích hắn lắm nhỉ.”

Tôi còn tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói đùa gì thế?”

Đại thần giải thích: “ Bọn họ đều nói cái hôm em và hắn chia tay, em khóc khàn cả tiếng.”

Tôi: “...”

(Mọi ủng hộ phần tiếp theo tại nhà Bế nhé)

“Nhưng giờ người ta có đồ chơi mới rồi, trông còn khá là ngọt ngào, em đừng nghĩ nhiều nữa. Vì cái thằng kh/ốn n/ạn đó, không đáng.”

Tôi: “...”

Đúng là “Gươm hai lưỡi, miệng trăm hình” mà

Mặt tôi vô cảm nói: “Em có gì mà không nghĩ thoáng được, lại đi níu kéo hắn ấy hả? Đại học A có bao nhiêu là con trai, không đủ cho em chọn chắc?”

Đại thần: “...”

Nhận thấy nói thế thì không ổn lắm, tôi bèn sửa lại lý do:

“Thôi vậy, làm người không được tham lam quá, em chỉ cần người đẹp trai nhất là được!”

Bên kia im lặng một lúc lâu, rồi mới vang lên một tiếng cười nhẹ.

“Chí hướng của em cao xa thật đấy.”