Chương 2 - Uyên Thù Phụng Lữ


3.

Cuối tháng tám khai giảng, tôi kéo vali đến trường làm thủ tục nhập học.

Mặt trời rất lớn, nóng nực đến mức cả một cơn gió cũng không có, tôi đè nhẹ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Đại học A cái gì cũng tốt, chỉ là khuôn viên trường to quá, đi mà sắp mất nửa cái mạng luôn rồi.

Bỗng dưng, có một anh chàng cách đó không xa chạy đến: “Đàn em? Em là tân sinh viên phải không? Khoa ngoại ngữ à?”

Tôi ngẩng đầu, thấy anh ta ngớ ra một chút, vành tai nhanh chóng phiếm hồng.

“Cảm ơn đàn anh, nhưng em học khoa công nghệ thông tin, anh cho em hỏi làm thủ tục nhập học ở đâu vậy ạ?”

Anh ta kinh ngạc mở to mắt, cho đến tận khi tôi lặp lại câu hỏi lần nữa, mới vội vàng nói:

“Ồ, đi thẳng đến đầu đường rồi rẽ trái là được. Vali trông có vẻ nặng nhỉ, anh dẫn em đi nhé?”

Tôi khéo léo từ chối ý tốt của anh ta, tiếp tục đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng đến nơi.

Mấy sinh viên nam đang uể oải ngồi trên ghế, thấy tôi đứng lại, một trong số đó tặc lưỡi một tiếng.

“Đàn em, em cũng tìm anh Bùi à? Trùng hợp quá, anh ấy vừa mới đi phòng làm việc của huấn luyện viên rồi, em đợi lát nữa quay lại nhé.”

Anh Bùi?

Ai cơ?

“Không phải.” - Tôi giơ giấy tờ tùy thân ra, “Em đến làm thủ tục nhập học ạ.”

Mấy sinh viên nam đang ngồi liệt trong rạp đều kinh ngạc quay đầu lại.

“V/ãi chưởng?!”

……

Vừa sắp xếp ở ký túc xá xong thì tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tuyết.

“Vãn Vãn, tớ nhớ cậu quá huhuhu! Vừa nghĩ đến việc sau này hằng ngày không được gặp cậu, tim tớ như bị dao c/ứa ấy!”

“Bạn Lâm Tuyết thân mến, nếu như tôi nhớ không lầm, thì trường các bạn ở ngay đối diện trường chúng tôi thì phải.”

“Tớ mặc kệ, tớ mặc kệ!” - Lâm Tuyết giả vờ khóc huhu, “Mới ngày đầu tiên mà cậu đã được lên confession đại học A rồi đấy, cậu biết không! Sắp có rất nhiều người muốn tranh giành mỹ nhân với tớ cho xem!”

Tôi: “... Confession?”

Tôi vừa nhấn vào đã phát hiện, quả nhiên có người chụp lén tôi rồi đăng lên.

Ừmmm… Lúc đó tôi đang kéo vali, bị nắng hun đến nỗi sắp thành ch/ó th/ui, ai ngờ lại bị chụp tr/ộm.

“Á đ/ù! Tân sinh viên năm nay xinh thế cơ à?!”

“Cái nhan sắc này xứng đáng làm hoa khôi đấy, chắc không ai phản đối đâu nhỉ? Khoa nào thế? Ngoại ngữ à?”

“Cho xin in tư đi! Đội ơn!”

“Bạn comment phía trên đừng mơ nữa, em gái này học khoa công nghệ thông tin đấy! Mấy thằng c/hó bên đấy ăn cái c/hó gì mà may thế không biết! Đ/ụ m/á!”

“???Không phải chứ? Khoa công nghệ thông tin đã có Bùi thần* rồi, sao lại có thêm một cực phẩm thế này? Hotboy hotgirl chui hết vào khoa mấy người rồi kìa, có còn công lý không thế?”

(*Ý như Vi thần, thiên tài toán bên đại học Bắc Kinh ý)

“Bùi thần? Chắc là cái anh Bùi Gia Ngôn mà hôm nay đàn anh nhắc đến, hình như hot lắm thì phải?”

À đúng rồi, suýt nữa thì quên nhắn tin cho đại thần.

“Đàn anh, em đến trường làm thủ tục nhập học rồi!”

Đầu bên kia một lúc sau mới rep lại: “Vừa nãy đang bận, không thấy tin nhắn, em đến rồi à?”

“Ừm ừm! Vậy anh cứ làm trước đi, bạn cùng phòng của em đến hết rồi, lát nữa sẽ cùng đi ăn cơm.”

Lại qua mấy phút, đối phương gửi cho tôi một danh sách, “ Ở cửa Tây có mấy quán này ăn được này.”

Chậc, có “người quen” đúng là tuyệt cú mèo! Bớt lo hẳn!

Mấy người bạn cùng phòng không ai cùng khoa với tôi cả, nhưng tính tình đều khá ổn, giới thiệu với nhau xong thì chuẩn bị cùng nhau ra ngoài.

Ai dè vừa ngồi xuống, Chu Tần bỗng nhiên cho tôi một tấm ảnh, tim tôi ngay lập tức nhảy lên dữ dội… Là bức ảnh tôi bị chụp hôm nay!

4.

“Vãn Vãn, bạn nữ này cùng khoa các em à?”

Thấy tin nhắn Chu Tần gửi ngay sau đó, tâm trạng tôi vi diệu vã/i ò.

“Đúng thế, sao anh biết?”

Chu Tần gõ mấy chữ ha ha: “Em không biết à, bạn nữ này bây giờ hot lắm, đến trường bọn anh cũng nghe nói đến, năm nay đại học A có một tân sinh viên cực kỳ xinh đẹp, lại còn học khoa công nghệ thông tin cơ!”

Người này… không phải vừa mới thay bạn gái à? Vậy mà vẫn đi nghe ngóng mấy chuyện này á?

“Có nghe qua.”

Ai dè Chu Tần trực tiếp gửi cho tôi một cái lì xì: “Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, em giúp anh kiếm in tư của bạn nữ này đi”

Tôi: “...”

Còn liên hệ với bạn trai cũ thì có rất nhiều kiểu, nhưng chắc tôi là cái kiểu độc nhất rồi.

“Bạn gái anh không giậ/n à?” - Tôi hỏi lại.

Chu Tần trông có vẻ dửng dưng, cười hi hi:

“Bạn xã giao ấy mà, cô ấy g/iận cái gì chứ? Chỉ cần em giúp anh kiếm được in tư, thì lì xì gấp đôi, thế nào?”

Tôi không do dự nhận lì xì.

“Được, để em thử xem.”

Dù sao thì tôi với hắn cũng add nhau từ mấy tháng trước rồi, số tiền này tôi nhận cũng chẳng thẹn với lòng.

Vừa bỏ điện thoại xuống, bỗng một người bạn cùng phòng nhỏ giọng kinh ngạc.

“Đó có phải là Bùi thần không nhỉ!?”

Hử?

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù không biết Bùi thần bọn họ nói là ai, nhưng vừa nhìn qua đã đoán được rồi.

Bắt mắt thật đấy.

Người con trai ấy rất cao, đoán chừng tầm một mét tám mấy, dáng người cao lớn, vai rộng chân dài.

Anh ấy đứng bên đường cùng mấy người nữa, cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ như đang đợi xe, không nhìn rõ cả mặt, nhưng mũi khá cao, đường viền hàm cực kỳ tinh tế, tóc mái hơi hơi rủ xuống, đâu đâu cũng thấm một nét biếng nhác.

Khiến người ta không thể rời mắt được.

Điện thoại bỗng đinh lên một tiếng, hóa ra là đại thần gửi tin nhắn.

“Ăn thấy thế nào?”

Tôi gửi cho anh ấy tấm ảnh nồi lẩu đang sô/i sùng sục: “Đàn anh đề cử, đương nhiên là đáng tin rồi!”

Đại thần: “Lẩu Trần Ký Lão à?”

Lòng tôi không nhịn được mà bùi ngùi, quả nhiên là đàn anh đã lăn lộn ở đại học A hai năm, vừa nhìn đã nhận ra rồi.

Bạn cùng phòng bỗng dưng kí/ch độ/ng, nhỏ giọng rít lên: “Ấy ấy! Bùi thần hình như nhìn về phía chúng ta đấy aaaa!

Tôi vô thức ngẩng đầu, thấy chàng trai phía đối diện bên kia đường bỗng ngẩng đầu nhìn lại.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ, một chiếc xe đã dừng ngay chỗ bọn họ.

Một chàng trai khác vỗ vai anh, anh bèn cất điện thoại, cùng lên xe.

Chiếc xe rời đi, ba cô bạn cùng phòng của tôi vẫn còn đang xúc động.

“Ngày đầu tiên đã được gặp Bùi thần, ui sao mà may mắn thế không biết!”

“Đẹp trai thật đấy! Cái gì gọi là đóa hoa lạnh lùng, cuối cùng mình cũng được diện kiến rồi!”

Tôi yếu ớt chen lời: “... Cái đó, các cậu đều biết anh ấy à?”

Ba người kia nhìn tôi với anh mắt cực kỳ kinh ngạc.

“Không phải chứ, Vãn Vãn, anh ấy là nhân vật làm mưa làm gió của khoa công nghệ thông tin các cậu đấy! Vậy mà cậu không biết thật à?”

“Siêu cấp đẹp trai, thành tích kỳ nào cũng đều đứng nhất, chơi cầu lông cực đỉnh! Không biết bao nhiêu sinh viên nữ trường chúng ta người trước hy sinh, kẻ sau tiếp bước, mà vẫn chưa có ai chinh phục được anh ấy đâu!”

“Vốn còn đợi cậu cố gắng kéo quan hệ với Bùi thần kìa! Bây giờ cậu thế này làm sao mà kéo nổi?”

Tôi: “...”

Buổi tối trở về tắm giặt xong xuôi, tôi mới đăng nhập lại vào game.

Đại thần lại đang online: “Vừa khai giảng chắc còn bận lắm phải không? Thế mà vẫn có thời gian chơi game cơ à?”

Tôi cực kỳ thẳng thắn: “Ngày kia phải đi học quân sự, em sẽ không có thời gian chơi game nữa rồi.”

Đại thần: “...”

Tôi lại nhớ lại những lời bạn cùng phòng nói lúc trước, không nhìn được hỏi thêm một câu: “Đàn anh, anh biết Bùi thần không?”

Đại thần: “?”

“Anh với anh ấy, ai giỏi hơn?”

Đại thần: “???”